• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thiếu Bạch, tối nay em làm cơm, anh có về nhà không ạ?”

Khuôn mặt người con gái bỗng chốc trở nên trầm mặc, hít một hơi thật sâu, đôi mắt tràn đầy sự mong chờ câu trả lời từ đầu dây phía bên kia. Bàn tay Lê Thanh Tuyết siết chặt lấy chiếc điện thoại nhìn chằm chằm những món ăn được bày biện trên bàn, tâm trạng ngày một phức tạp hơn nhiều.

Liệu anh có vì cô mà trở về một lần?

Tuy nhiên, người đàn ông chỉ lạnh lùng đáp, thanh âm lãnh đạm, dường như chẳng mấy quan tâm đến tâm trạng của Lê Thanh Tuyết: “Hôm nay tôi bận việc ở công ty, em ăn trước đi. Thời gian gần đây có khả năng tôi không trở về đâu, nên đừng mất thời gian làm gì cho mệt.”

“Nhưng mà…” Lê Thanh Tuyết còn chưa kịp nói hết câu, bên tai người con gái đã vang lên âm thanh tút tút tút dài vô tận.

Hôm nay là sinh nhật em mà!

Anh chẳng thể bớt ít phút được sao?

Nỗi u buồn dấy lên trong cặp mắt long lanh, to tròn kia, màn sương mỏng ngày càng rõ nét. Hương thơm từ thức ăn trên bàn lan tỏa khắp căn phòng sáng rực ánh đèn, toát lên sự trang trọng của một nhà quyền quý. Tuy vậy, Lê Thanh Tuyết càng cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết, sắc mặt cô nhợt nhạt đến mức chả sót lấy cắt máu nào. Lê Thanh Tuyết mím chặt môi, bản thân cô hiện giờ như thể đang rơi vãi khoảng không vô tận, bóng tối đang dần nuốt chửng lấy người con gái nhưng chẳng có cách nào thoát ra được.

Dù biết là kết quả sẽ như vậy nhưng Lê Thanh Tuyết vẫn kiên trì muốn thử. Đến cuối cùng, càng ngày, cô càng hãm sâu vào, nhưng đổi lấy chỉ là sự cô đơn, hiu quạnh, nỗi đau đớn ngày một ăn mòn đem lại.

Phải làm sao bây giờ?

Cô thật sự rất mệt mỏi!

Người đàn ông vừa mới nãy tên Từ Thiếu Bạch, trong giới showbiz chẳng một ai là không biết anh ấy cả. Từ tổng đứng đầu công ty giải trí bậc nhất cả nước, nơi sản sinh ra những ngôi sao hạng A, ảnh hậu nổi tiếng toàn quốc, và Từ Thiếu Bạch cũng chính là chồng cô, Lê Thanh Tuyết. Anh nổi danh lẫy lừng là thế, tuy nhiên, cô chỉ là ngôi sao nhỏ nhoi, là nữ diễn viên tuyến mười tám chẳng có danh cũng không có phận, vị trí thấp kém nên cả ngày bị khinh thường. Cái tên Lê Thanh Tuyết gần như hoàn toàn mờ nhạt trong cái giới giải trí đầy rẫy cám dỗ cũng như hỗn tạp này.

Hai người kết hôn chớp nhoáng, nhưng chả hề công khai ra ngoài. Bởi Từ Thiếu Bạch là người tình trong mộng của biết bao thiếu nữ, nếu lộ ra sẽ là cú nổ lớn trong giới giải trí. Huống chi ba mẹ anh còn không thích Từ Thiếu Bạch có bất kì liên hệ gì với diễn viên cả. Hơn nữa, Lê Thanh Tuyết đương nhiên biết mình không hề xứng với anh, kẻ được người người nể phục.

Lê Thanh Tuyết cảm thấy cực kỳ khó hiểu bởi nguyên nhân Từ Thiếu Bạch đang yên đang lành lại muốn kết hôn với cô. Rõ ràng là bên cạnh anh có biết bao nhiêu là phụ nữ nổi tiếng, đã thế còn xinh đẹp, nhưng cuối cùng Từ Thiếu Bạch lại chọn Lê Thanh Tuyết. Để cư dân mạng biết được chắc chắn cô sẽ nhận được ngàn lời mỉa mai bởi vì chẳng hề xứng đôi.

Tuy nhiên, tình yêu mà Lê Thanh Tuyết dành cho Từ Thiếu Bạch hoàn toàn là thật. Cô thật sự yêu anh, yêu từ cái nhìn đầu tiên, yêu trong âm thầm, hèn mọn. Khi ấy, Lê Thanh Tuyết trông thấy Từ Thiếu Bạch cao ngạo trong buổi lễ trao giải, khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, tim Lê Thanh Tuyết đã đập liên hồi. Tình cảm cô dành cho anh xuất phát từ lúc đó.

Tưởng chừng sẽ mãi mãi chôn giấu, nhưng bỗng một ngày Từ Thiếu Bạch tìm đến cô, muốn Lê Thanh Tuyết ở cạnh anh. Hai người cứ thế bên nhau hơn một năm, cuối cùng đi đến hôn nhân. Lê Thanh Tuyết đã hạnh phúc đến nhường nào, nhưng hiện thực đã tát cho cô một cái cực kỳ đau đớn. Cuộc sống sau hôn nhân giữa Lê Thanh Tuyết và Từ Thiếu Bạch chẳng thể nào tẻ nhạt hơn. Anh bận tối mắt tối mũi, còn Lê Thanh Tuyết đi đóng phim, tuy chỉ là những vai nhỏ nhưng đều là tài nguyên mà Từ Thiếu Bạch cho cô. Rất muốn gặp mặt anh, tuy nhiên, điều đó thật sự rất khó. Khi sinh hoạt vợ chồng xong, Từ Thiếu Bạch đều nhanh chóng rời khỏi.

Nhiều lần, Lê Thanh Tuyết buồn rầu mở miệng hỏi anh: “Anh không thể ở bên em lâu thêm một chút được sao?”

Cô thật sự rất mong.

“Đừng nháo!” Từ Thiếu Bạch lạnh lùng quét ánh mắt sắc bén qua, nghiêm nghị mà nhắc nhở: “Tôi cho em làm Từ thiếu phu nhân, để em đóng phim cũng như ăn sung mặc sướng, nhưng chuyện cá nhân của tôi em chưa có quyền quản.”

Lê Thanh Tuyết mím môi, nước mắt rưng rưng, trái tim nơi lồng ngực cô đau nhói. Bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm siết chặt ga giường, người con gái đương nhiên hiểu Từ Thiếu Bạch đang cảnh cáo cô.

Anh rất ghét bị người khác quản thúc.

Cho nên, Lê Thanh Tuyết vô cùng ngoan ngoãn, chưa bao giờ hỏi anh bất cứ điều gì.

Cuộc sống hôn nhân kéo dài hai năm, Lê Thanh Tuyết chưa ngu đến mức không nhận ra, Từ Thiếu Bạch chẳng dành cho cô chút tình cảm nam nữ nào. Hôn nhân giữa hai người dường như chứa đầy toan tính. Mặc dù vậy, Lê Thanh Tuyết vẫn mang một chút hy vọng nhỏ nhoi rằng, rồi ngày nào đó, Từ Thiếu Bạch sẽ thật sự yêu cô.

Thấy Lê Thanh Tuyết đâm đầu vào tình cảm như vậy, trợ lý của cô thỉnh thoảng sẽ hỏi: “Chị à, chị như vậy chẳng lẽ không cảm thấy mệt sao? Hy sinh cho Từ tổng nhiều đến thế, kết quả vẫn chỉ là phí công vô ích. Em thấy chị nên bỏ đi, chị xinh đẹp lắm, rất nhiều người thích chị đấy!”

Mỗi lần cô đều chỉ cười cho có lệ.

Lê Thanh Tuyết đương nhiên biết bản thân mình ngu ngốc, nhưng cô vẫn liều mình như thiêu thân đang lao vào lửa dù biết phía trước nguy hiểm đến mức độ nào. Tình yêu cô dành cho Từ Thiếu Bạch thật sự quá lớn rồi!

Ngồi trước bàn ăn, Lê Thanh Tuyết rơm rớm nước mắt, cô ấm ức nhưng vẫn chấp nhận nuốt xuống, đứng dậy thu dọn mọi thứ.

Mày phải bình tĩnh, rồi sẽ có một ngày anh ấy quan tâm tới mày thôi.

Lê Thanh Tuyết tự động viên bản thân mình như vậy.

Thời gian sau, cô vẫn tích cực đóng phim, Từ Thiếu Bạch đều ở công ty, chưa chịu trở về nhà. Mấy lần Lê Thanh Tuyết tới công ty tìm anh, nhưng đều bị thư ký nhắc nhở, Lê Thanh Tuyết không hề có phận sự. Vì sợ sẽ làm anh giận nên cô đành ngoan ngoãn chờ ở nhà, tuy nhiên, đáp lại người con gái vẫn là sự cô đơn thường thấy.

Một ngày, trợ lý đem đến cho Lương Ngân Tuyết một tin vui: “Chị Lê, em mới nghe công ty báo xuống, chị được đề cử giải nữ phụ nổi bật trong lễ trao giải sắp tới đấy.”

“Em nói thật sao?” Hai mắt Lê Thanh Tuyết sáng rực lên, trong lòng không khỏi cảm thấy nôn nao.

Cuối cùng thì sự nghiệp của cô cũng đã phất lên được một chút rồi.

Cô nhóc trợ lý gật đầu lia lịa: “Đương nhiên rồi. Chị Lê, chị cố gắng bao lâu nay, đây là những gì chị xứng đáng.” Đối phương đưa tay vỗ ngực, khẳng định chắc như đinh đóng cột: “Em tin chắc rằng chị sẽ giành được giải thưởng.”

Lê Thanh Tuyết phì cười, mau chóng đẩy cô bé đi xử lý công việc.

Cô lôi điện thoại ra, quả nhiên là có lời mời từ phía ban tổ chức. Người con gái vui mừng gọi thông báo cho Từ Thiếu Bạch, mong anh sẽ chia vui cùng mình: “Anh à, cuối tuần này em đi tham dự một lễ trao giải, anh có thể đến xem được không ạ? Chỉ cần vậy thôi, xin anh đấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang