“Xời, mình mà bạn. Con nhỏ Lê Thanh Tuyết đấy gan lớn dám ngang nhiên đối đầu thì mình cũng chẳng ngần ngại mà cho nó nếm chút mùi vị đâu.”
Thái Hy Tịnh hăng say tán gẫu, trên mặt cô ta viết rõ hai chữ đắc ý, tay khoanh trước ngực, khóe môi bất giác giương cao ra vẻ với cô bạn thân đang tung hô mình, hoàn toàn không hề chú ý đến đằng sau mình còn có người đang đứng đấy lắng nghe.
Bạn cô ta, Triều Mộ, giơ tay like một cái: “Đúng đỉnh luôn. Mà công nhận Từ Thiếu Bạch kia yêu cậu sâu đậm thật đấy. Suốt từng ấy năm mà vẫn chưa quên được cậu. Hy Tịnh à, ngày cậu ngồi lên vị trí Từ thiếu phu nhân kia sẽ đến sớm thôi.” Tới lúc đó bản thân đương nhiên được dựa dẫm, nên Triều Mộ nhân cơ hội hiện tại ra sức nịnh nọt Thái Hy Tịnh.
“Tất nhiên!” Người phụ nữ ngẩng cao mặt, ánh mắt đột nhiên trở nên bực bội: “Nếu chẳng phải lòi ra con nhỏ Lê Thanh Tuyết kia thì mình đã sớm trở thành vợ Từ Thiếu Bạch rồi. Biết bản thân chỉ là kẻ thay thế nhưng con nhỏ đó vẫn ngang ngược chưa chịu ly hôn. Nên mình mới phải ra tay thật nặng đấy chứ!”
Triều Mộ gật đầu, tỏ ý tán thành: “Đúng. Nhưng Hy Tịnh này, cậu cần gì phải để tâm tới con nhỏ đấy chứ! Chỉ cần về kêu Từ Thiếu Bạch trực tiếp bỏ nó là được. Anh ta yêu cậu đến mức mạng cũng không cần còn gì, chỉ cần cậu nói mấy câu, anh ta chắc chắn nghe theo thôi. Sau đó hai người rất nhanh sẽ kết hôn, chứ cậu đừng tiếp tục ngồi chờ Lê Thanh Tuyết hành động nữa. Cái danh Từ thiếu phu nhân to đến vậy, đương nhiên là cô ta phải giữ cho bản thân rồi.”
“Cậu chẳng hiểu Từ Thiếu Bạch gì cả, nhưng mình thì biết rõ.” Thái Hy Tịnh thì thầm bên tai Triều Mộ: “Nếu như mình trực tiếp đề nghị thì Từ Thiếu Bạch sẽ cảm thấy khinh thường mình, cho rằng mình yêu anh ta sâu đậm, nhưng thực chất mình chỉ cần danh lợi thôi. Để anh ta tự động mò đến, chẳng phải giá trị bản thân mình sẽ cao hơn rất nhiều à?”
Thái Hy Tịnh luôn ước ao được tất cả mọi người nhìn cô ta bằng con mắt ngưỡng mộ, ghen tị, nhất là khi chứng kiến cô ta được Từ Thiếu Bạch theo đuổi. Lòng ham hư danh trong lòng cô ta rất lớn, nên làm gì có chuyện người phụ nữ ấy chủ động đề nghị chứ? Thái Hy Tịnh lúc nào cũng khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng giá trị bản thân cô ta cao hơn mọi người, nên càng ngày càng tỏ ra kiêu ngạo, nhưng fan hâm mộ nghĩ ngược lại, trong mắt họ, Thái Hy Tịnh là bông hoa yếu ớt cần được mọi người bảo vệ.
Người đứng bên cạnh cô ta như được mở mang tầm mắt, tuy nhiên khi thấy xung quanh mình có nhiều kẻ đi qua đi lại, Triều Mộ có ý tốt nhắc nhở: “Hy Tịnh, cậu nói bé thôi, để người khác nghe thấy, quay phim xong đăng lên mạng thì hỏng đấy. Sự nghiệp cậu xây dựng có khi gặp trục trặc bây giờ.”
“Yên tâm đi!” Thái Hy Tịnh cười nhạt đầy khinh thường, đưa tay vỗ vai bạn thân: “Dù có bị phát hiện thì mình vẫn có cách tẩy trắng mà. Với cả cậu quên mình còn Từ Thiếu Bạch chống lưng phía sau à? Kim chủ to như vậy, lấy đâu ra kẻ dám hại mình?” Cô ta ưỡn ngực tự tin, trong lòng tràn trề đắc ý.
Hừ!
Với Thái Hy Tịnh đấy chỉ là những chuyện cỏn con thôi.
Triều Mộ cười ha hả: “Chết, mình quên mất hí hí.” Nhớ đến cái tên Lê Thanh Tuyết, cô ta bất giác nhướng mày: “Có vấn đề mình hơi tò mò, Hy Tịnh à, sao đột nhiên cậu đi nhận bộ phim kia vậy? Mình nhớ cậu đâu có hứng thú với những thể loại nhân vật thế đâu. Bộ ai kích thích gì cậu à mà đang yên đang lành cậu chạy đến tìm Từ Thiếu Bạch năn nỉ cầu xin?”
“Đúng thật là mình chả chút hứng thú gì với phim đấy. Đạo diễn thì cả ngày gắt gỏng, còn phải ở chung với đám chuột cả ngày kêu bên tai nữa.” Thái Hy Tịnh bĩu môi: “Tuy nhiên, vai này ban đầu là được giao cho Lê Thanh Tuyết đấy. Nếu như nó bạo, chẳng phải con nhỏ kia sẽ ngang hàng vai vế với mình, đúng chứ? Vì nó cứ nhất quyết chưa chịu ly hôn với Từ Thiếu Bạch, nên mình mới giành lấy hy vọng mà nó ước ao, cho Lê Thanh Tuyết biết được dám đắc tội với Thái Hy Tịnh đây thì hậu quả sẽ thế nào? Triều Mộ à, đây chỉ là khởi đầu thôi, sau mình sẽ đạp nó xuống, khiến Lê Thanh Tuyết mãi mãi vô danh trong giới giải trí. Từ Thiếu Bạch kiểu gì chả bỏ Lê Thanh Tuyết, tới khi ấy nó sẽ càng thảm hơn. Mà nhắc đến Từ Thiếu Bạch, công nhận anh ta ngu thật, chỉ cần mình nói mấy câu mà đã tin tưởng, dốc hết sức lực vì mình rồi ha ha ha.”
Triều Mộ cảm thán: “Đỉnh! Quả không hổ danh là ảnh hậu nổi tiếng.”
Phía bên kia, Lê Thanh Tuyết vô tình nghe được toàn bộ, bàn tay cô siết chặt, mím môi. Nói không ấm ức thì chính là nói dối, cô tủi thân thật đấy, nhưng vẫn chỉ có thể nhịn xuống thôi. Lê Thanh Tuyết chẳng thể đối đầu với Thái Hy Tịnh, huống chi cô ta còn Từ Thiếu Bạch ở đằng sau nâng đỡ hết mình.
Cho nên là bỏ đi.
Tuy vậy, trợ lý bên cạnh mặt mũi đỏ bừng vì tức giận, cô bé vốn muốn xông lên đòi công bằng cho Lê Thanh Tuyết nhưng bị cô ngăn cản. Kéo tay người bên cạnh, thầm lắc đầu ý muốn nói hãy bỏ đi.
Ra đến ngoài xe, cô nhóc bất bình, hậm hực: “Chị Lê à, sao chị lại để bọn họ sỉ nhục mình mà chẳng chịu hành động gì vậy? Là em là em xông lên đối chất rồi. Mà Từ tổng đúng là mù mắt khi yêu phải Thái Hy Tịnh. Bạch liên hoa tồn tại lâu thế mà chưa ai phát hiện ra cả.”
“Em chấp nhặt bọn họ làm gì?” Lê Thanh Tuyết thở dài ra một hơi, trạng thái mệt mỏi vì lao lực: “Chúng ta vốn đâu thể đối đầu trực diện với Thái Hy Tịnh, huống chi Từ Thiếu Bạch còn cưng cô ta như cưng trứng ấy, hận không thể nâng người phụ nữ đấy lên tận mây xanh. Đắc tội với Từ Thiếu Bạch thì khó sống lắm.”
Giờ Lê Thanh Tuyết chỉ muốn chuyên tâm làm việc, tránh xa hết những phiền phức vây xung quanh, mặc xác bọn họ đấy. Dạo gần đây, quan hệ giữa cô với Từ Thiếu Bạch tuy đã dịu xuống được một chút, nhưng Lê Thanh Tuyết vẫn luôn tìm cách tránh mặt. Cô chưa đủ dũng cảm để tiếp tục đối diện với người đàn ông đó đâu.
Vừa bước vào nhà, đập vào mắt Lê Thanh Tuyết là Từ Thiếu Bạch đang ngồi vắt chân lên ghế. Thấy cô, anh chỉ nhàn nhạt hỏi: “Về rồi?”
“Vâng!”
Tính trở về phòng, bên tai Lê Thanh Tuyết truyền đến âm thanh: “Em đến khi nào mới chịu dẹp thái độ trên khuôn mặt mình sang một bên? Tôi không muốn cả ngày nhìn thấy đâu.”
Cô vẫn chỉ im lặng, lười đáp lời anh.
“Này, tôi đang nói chuyện với em đấy!” Chưa kịp làm gì, cô đã bị Từ Thiếu Bạch kéo lại, chẳng cho phép di chuyển: “Được rồi, là tôi sai, vừa lòng rồi chứ? Em đừng giận nữa!”
Quá bất lực, Từ Thiếu Bạch chấp nhận hạ mình xuống nước, anh thật sự rất mệt mỏi.
Cô nàng nhíu mày: “Em làm gì giận? Anh nghĩ nhiều rồi!”
“Tôi còn không hiểu em à?” Người đàn ông lạnh nhạt ra vẻ, khuôn mặt càng ngày càng tiến tới gần, vô tình chạm vào chóp mũi Lê Thanh Tuyết: “Em quá đơn thuần, đừng tưởng tôi chẳng biết những suy nghĩ trong đầu em. Được rồi, tối mai, trên tầng cao nhất tòa nhà XXX lúc tám rưỡi tối, gặp tôi ở đấy, tôi đã chuẩn bị cho em một bất ngờ nhỏ.”
Lê Thanh Tuyết nhăn mặt, cô nhất thời chẳng biết phản ứng thế nào.