• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thiếu Bạch, anh đi đâu mà trông vội vàng thế?”

Vừa ra khỏi cửa, Thái Hy Tịnh đã bắt gặp Từ Thiếu Bạch đang hoảng hoảng hốt hốt như thể đang muốn rời khỏi đây. Cô ta chẳng thể kìm được tò mò, lông mày trên khuôn mặt bất giác nhíu chặt, tay nắm lấy cổ áo Từ Thiếu Bạch. Dường như Thái Hy Tịnh đang cảm thấy cực kỳ bất an, dự đoán có chuyện gì sắp xảy ra đối với cô ta vậy đấy.

Từ Thiếu Bạch dừng chân, anh hờ hững trả lời: “Phía sở cảnh sát đã tìm thấy tung tích của Thanh Tuyết rồi. Bây giờ anh cần đến đó một chuyến.”

Cho nên đừng ngăn cản anh!

Anh thật sự rất vội.

Nghe thấy những lời mà Từ Thiếu Bạch vừa thốt lên, Thái Hy Tịnh như sét đánh ngang tai, toàn thân người phụ nữ bất giác cứng đờ. Cô ta cắn chặt môi, trong lòng vô cùng sợ hãi, hai bả vai bất giác run lên cầm cập. Sắc mặt Thái Hy Tịnh tái nhợt chẳng có lấy cắt máu. Đương nhiên cô ta biết thời gian gần đây Từ Thiếu Bạch vô cùng tích cực trong việc tìm kiếm thông tin về Lê Thanh Tuyết, tuy nhiên, cô ta an tâm là bởi đối thủ sống còn với mình đã không còn trên đời này nữa.

Tưởng chừng mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ nhưng nay đang yên đang lành cảnh sát bỗng dưng phát hiện ra.

Lỡ như kế hoạch Thái Hy Tịnh sắp xếp bại lộ toàn bộ thì sao?

Từ Thiếu Bạch nhất định sẽ giết cô ta mất.

Cái đám vô dụng kia, đã bảo là xử lý sạch sẽ rồi thế mà còn để chứng cứ sót lại.

Tuyệt đối không được, Thái Hy Tịnh cần tìm ra cách để còn mau chóng xử lý trước khi cả thế giới biết được bộ mặt thật sự của cô ta. Thái Hy Tịnh thầm an ủi bản thân mình, chắc chắn chưa có gì nghiêm trọng đâu. Huống chi Từ Thiếu Bạch yêu cô ta đến vậy mà, anh nhất định nhắm mắt làm ngơ, chẳng để Thái Hy Tịnh ngồi tù đâu.

“Em còn chuyện gì à?” Người đàn ông lạnh nhạt hỏi, ánh mắt có chút bơ phờ.

Thái Hy Tịnh cố gắng bình tĩnh, hô hấp cô ta dồn dập nhưng vẫn gắng gượng nặn ra nụ cười trên khuôn mặt: “Em đi cùng anh nhé! Dù gì Thanh Tuyết cũng là vợ anh, em còn khá thích cô ấy nữa. Cô ấy mất tích em cũng lo gần chết, nên hãy để em đi theo anh!”

Dáng vẻ thảo mai kia thật khiến cho người ta buồn nôn mà! Ngoài miệng Thái Hy Tịnh khẳng định chắc nịch là vậy, tuy nhiên bụng cô ta là một bồ dao găm, thầm rủa Lê Thanh Tuyết tốt nhất nên chết đi, đừng có mà quay về phá đám cô ta. Thái Hy Tịnh ngỏ ý với Từ Thiếu Bạch như vậy chẳng qua là muốn biết rốt cuộc thứ cảnh sát tìm được là gì, liên quan đến cô ta không thôi.

“Được!”

Từ Thiếu Bạch đang vô cùng vội nên anh chả hề chú ý đến những biểu hiện căng thẳng trên khuôn mặt Thái Hy Tịnh, hiện giờ anh chỉ hy vọng tìm được Lê Thanh Tuyết càng sớm càng tốt thôi. Chuyện giữa anh cùng Thái Hy Tịnh sẽ xử lý xong sau khi Lê Thanh Tuyết quay trở về.

Đến sở cảnh sát, trợ lý của cô cũng tới nơi, thấy Thái Hy Tịnh và Từ Thiếu Bạch cùng sánh vai bên nhau, ngoài mặt bình ổn nhưng trong lòng khinh thường đến mức chỉ muốn đánh người. Cẩu nam nữ, chị Lê đang mất tích chưa rõ sống chết mà đã dính với nhau như keo dính chuột vậy, coi chị Lê là gì?

Hừ!

Thứ tồi tàn.

Ba người vào bên trong, ngồi trước mặt cảnh sát.

Từ Thiếu Bạch ảm đạm cất tiếng nói, hai chữ mệt mỏi viết rõ trên gương mặt người đàn ông: “Đồng chí cảnh sát à, tôi nhận được điện thoại rằng đã tìm thấy tung tích vợ tôi. Mọi chuyện là thế nào? Mọi người đã tìm ra cô ấy chưa?” Thanh âm vang lên chứa đầy sự sốt ruột.

“À Từ tổng, anh chờ chút!” Cảnh sát đứng dậy đi lấy đồ.

Thái Hy Tịnh căng thẳng từ nãy đến giờ, cô ta thấp thỏm cuộn chặt tay, trong đầu nghĩ bao nhiêu cách để lường trước hậu họa. Ánh mắt người phụ nữ đảo qua đảo lại liên tục, không khí giá rét ở đây làm Thái Hy Tịnh càng bất an hơn bao giờ hết.

Một lúc sau, cảnh sát trở về, bày đồ vật ra trước mặt ba người: “Chúng tôi qua biển số xe trong camera đã tìm được bọn người kia đã đưa phu nhân lên núi. Ở gần đấy, đây là những gì cảnh sát nhặt được. Từ tổng, anh xác nhận xem, điện thoại, bông tai, vòng cổ có phải của phu nhân không?”

Từ Thiếu Bạch cầm lên, nhíu mày quan sát, ngẫm nghĩ. Đúng là quen mắt tuy nhiên anh chưa bao giờ thấy Lê Thanh Tuyết sử dụng những thứ đồ này nên cảm thấy hơi hoang mang.

Trợ lý nhỏ bên cạnh phản ứng lại, cô bé khẳng định chắc như đinh đóng cột: “Đúng, khuyên tai, điện thoại, vòng cổ đều là của chị Lê. Anh cảnh sát à, tìm thấy đồ trên người chị ấy rồi, vậy chị Lê đang ở đâu vậy? Mọi người tìm thấy chị ấy chưa?”

Người chồng hợp pháp bên kia cũng ngạc nhiên chẳng kém.

Vậy đúng là đồ vật thường ngày Lê Thanh Tuyết sử dụng sao?

Cô rốt cuộc đang ở đâu.

Hai người mong chờ, một kẻ hồi hộp, đau tim đến chết đi sống lại. Thái Hy Tịnh toàn thân căng cứng, cô ta sợ rằng chiếc điện thoại để ở hiện trường sẽ là bằng chứng tố cáo tội ác mà cô ta gây ra.

Quả này hỏng rồi.

“Chuyện đó…” Đồng chí cảnh sát ngập ngừng giây lát âm thầm quan sát sắc mặt Từ Thiếu Bạch, hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm mà mở miệng: “Ngoài những thứ mà mọi người đang cầm trên tay kia, ở vách núi bên dưới chúng tôi cũng tìm thấy vài mảnh áo dính máu. Đem đi xét nghiệm thì hoàn toàn trùng khớp với vợ anh. Vậy nên, cảnh sát kết luận, phu nhân đã rơi từ trên cao xuống trong lúc tranh chấp với người xấu, vô tình làm rơi di vật. Ở độ cao như vậy thì mạng sống khó dữ. Chín mươi chín phần trăm đã tử vong rồi, mong Từ tổng hãy chuẩn bị tâm lý.”

Đoàng!

m thanh trong đầu Từ Thiếu Bạch gần như nổ tung, trống rỗng một cách kỳ lạ. Bàn tay nổi đầy gân xanh siết chặt chiếc túi ni lông mà cảnh sát đưa cho, mắt anh để lộ những tia khó tin.

Lê Thanh Tuyết chết rồi sao?

Làm gì có chuyện đó!

Bọn họ chắn chắn đang nói dối.

Trợ lý của Lê Thanh Tuyết quả quyết, nước mắt cô bé giàn giụa rơi xuống: “Không thể nào! Chị Lê, sao chị ấy có thể chết được chứ? Ôi số phận bất hạnh của chị tôi, chị ấy đã làm gì mà gặp phải những chuyện như vậy chứ?” Chắc hẳn hiện tại, cô bé đang rất sốc.

Gắn bó với Lê Thanh Tuyết từng ấy năm, coi cô hệt như một người chị gái, nay đang yên đang lành nhận được tin cô chẳng còn trên đời nữa, con bé không tài nào chấp nhận nổi.

Từ Thiếu Bạch nhắm nghiền hai mắt che đi những tia máu dày đặc nổi lên. Hít thở đều đặn, anh đứng dậy, nắm lấy cổ áo người cảnh sát trước mặt, gầm gừ đe dọa: “Tôi cho mấy người biết, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nếu không đừng ăn nói hàm hồ. Mau tìm cô ấy về đây cho tôi, dù chỉ là cái xác.” Anh vẫn chưa tài nào tin được chỉ qua một thời gian ngắn, Lê Thanh Tuyết và Từ Thiếu Bạch trở thành âm dương cách biệt.

Chuyện này làm sao có thể chứ?

Từ Thiếu Bạch hoảng loạn đi về, Thái Hy Tịnh trong lòng vui mừng khôn xiết nhưng vẫn ra vẻ thông cảm chạy theo người đàn ông đang loạng choạng lết từng bước kia, kéo tay áo anh, giả bộ an ủi: “Thiếu Bạch à, anh đừng cố chấp nữa. Tiểu Lê khả năng lành ít dữ nhiều rồi, rơi từ độ cao như vậy xuống mà. Anh đừng làm khó mọi người nữa, học cách chấp nhận sự thật một chút. Vợ anh trên trời cũng thấy an lòng hơn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK