• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng là anh từng coi Lê Thanh Tuyết thành em. Tuy nhiên, giờ mọi chuyện hoàn toàn thay đổi rồi, em đừng tiếp tục cố chấp nữa. Trở về đi, nể tình giữa chúng ta, anh không muốn nổi giận với em.”

Khuôn mặt Từ Thiếu Bạch trầm xuống, chẳng chút biến sắc, bàn tay gõ bàn phím liên tục, dường như anh chẳng mấy để tâm đến Thái Hy Tịnh đang sắp sửa phát điên phía đằng kia. Thời gian còn thay đổi huống chi chỉ là con người. Từ Thiếu Bạch hiện giờ chỉ coi Thái Hy Tịnh là người em gái mình cưng chiều thôi.

Qua chuyện của Lê Thanh Tuyết, anh đã ngộ ra được vài vấn đề, chỉ tiếc là có những lỗi muốn sửa chữa đi chăng nữa cũng chỉ có thể bất lực ngồi nhìn nó trôi qua.

Chán thật nhỉ?

Thái Hy Tịnh cực kỳ cố chấp, cô ta gầm gừ, nhấn mạnh từng chữ: “Từ Thiếu Bạch, anh đừng gạt em nữa. Với cả, em cố chấp, còn anh thì sao? Lê Thanh Tuyết thật sự đã chết rồi, anh hoài niệm về vợ mình thì có ích gì chứ? Chúng ta còn tương lai phía trước mà. Em với Lê Thanh Tuyết giống nhau, anh coi em là cô ấy cũng được. Thiếu Bạch, em thật sự rất yêu anh, chỉ muốn được ở cạnh anh thôi.” Mặc xác Từ Thiếu Bạch coi cô ta là ai, Thái Hy Tịnh không quan tâm, cô ta chỉ cần thân phận, danh lợi và vinh hoa phú quý, khiến cho mọi người lác mắt thôi.

Buồn cười thật!

Hồi trước, Thái Hy Tịnh liên tục mỉa mai Lê Thanh Tuyết là thế thân mà Từ Thiếu Bạch tìm vẻ, thời điểm hiện tại, cô ta đã đáng thương đến mức xin người đàn ông đang ngồi trước mặt coi bản thân thành Lê Thanh Tuyết. Ỏ trên trời, chắc hẳn Lê Thanh Tuyết đang cười cô ta dữ lắm. Không sao cả, Thái Hy Tịnh tự động viên mình, chỉ cần cầm quyền, có tiền cùng hào hoa, cô ta đều bất chấp tất cả.

“Em đừng ăn nói xằng bậy nữa. Mau về đoàn làm phim nhanh lên.” Từ Thiếu Bạch coi như gió thoảng bên tai, tâm trạng có thể dùng hai từ để miêu tả, đó là chán nản. Người đàn ông mở miệng: “Anh không có hứng thú với việc coi em thành cô ấy. Chuyện vừa xảy ra anh sẽ coi như mình nghe nhầm. Về đi, đừng để anh nói lại lần thứ hai. Em biết rõ con người anh như thế nào mà!”

Thái Hy Tịnh tức anh ách, cô ta vốn định tiếp tục nói lý, tuy nhiên, khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng đằng đằng sát khí từ người đàn ông phía trước, cô ta chỉ có thể hậm hực quay về làm việc cùng với một bụng tức. Bàn tay Thái Hy Tịnh siết chặt, cô ta nghiến răng nghiến lợi đặt ra quyết tâm nhất định phải ép Từ Thiếu Bạch cưới mình cho bằng được. Chả cần tình cảm nữa, dù sao với cô ta, nó chỉ là thứ vô dụng cản đường mình.

Bên trong phòng làm việc, Từ Thiếu Bạch mệt mỏi tắt máy tính, mí mắt anh nặng trĩu, cực kỳ buồn ngủ nhưng mỗi khi đặt lưng xuống giường, Từ Thiếu Bạch chẳng tài nào chợp mắt được. Thần sắc người đàn ông càng ngày càng kém, quầng thâm ngày một dày hơn, trên đầu Từ Thiếu Bạch đã điểm xuyết vài sợi tóc bạc.

Thư ký nhiều lần bắt gặp tình trạng ấy, lo lắng khuyên: “Từ tổng, hay là anh về nghỉ ngơi chút đi, việc ở công ty cứ để cho tôi xử lý cho. Sức khỏe của anh sa sút dữ lắm rồi, tốt nhất là đi khám ở bệnh viện.”

“Tôi ổn! Cậu ra ngoài đi!” Từ Thiếu Bạch dường như chả để tâm đến, anh cứ hờ hững cắm mặt vào việc. Bởi người đàn ông ấy biết, chỉ cần bản thân dừng tay, hàng loạt những hình ảnh ngay lập tức xuất hiện trong tâm trí anh, dày vò Từ Thiếu Bạch ngày qua ngày.

Nhớ đến những gì Thái Hy Tịnh nói vừa mới nãy, Từ Thiếu Bạch hận không thể tống hết chúng ra khỏi đầu mình. Lê Thanh Tuyết chỉ là Lê Thanh Tuyết, anh chẳng muốn biến ai thành bản sao cả, cô là bản thể duy nhất, người Từ Thiếu Bạch trân trọng nhưng nhiều lần khiến cô đau lòng khôn xiết. Hơn nữa, anh cũng chẳng muốn bản thân đi vào vết xe đổ lần thứ hai.

Một Lê Thanh Tuyết đã là quá đủ rồi.

Lúc bấy giờ, Từ Thiếu Bạch mới nhận ra anh khốn nạn đến mức độ nào. Trước kia, anh có một mái ấm gia đình, một người vợ xinh đẹp hết mực yêu thương mình, nhưng Từ Thiếu Bạch chẳng biết trân trọng, bỏ mặc cô chịu đựng sự ghẻ lạnh trong căn nhà to lớn kia, công việc thì chật vật, suốt ngày bị ức hiếp. Nhớ đến cảnh Lê Thanh Tuyết hằng ngày trở về nhà đợi anh, làm cho anh bữa cơm, tuy nó chỉ đơn giản thôi nhưng đủ khiến người ta cảm thấy ấm áp. Những điều đơn giản ấy dù hiện nay Từ Thiếu Bạch có ước ao đến mức độ nào cũng không thể nữa rồi.

Nhớ những bữa cơm cô nấu, nhớ căn nhà sạch sẽ tinh tươm, cảm giác ấm áp ngày xưa nay đã bị luồng khí lạnh lẽo chiếm giữ.

Hối hận sao?

Đương nhiên là hối hận chứ!

Chỉ là Từ Thiếu Bạch đã chẳng thể vãn hồi mọi chuyện nữa rồi.

Cuối cùng, người đàn ông kiêu ngạo đứng trên đỉnh cao cũng được nếm trải cảm giác tuyệt vọng, bi thương, bất lực là như thế nào rồi. Người người ngưỡng mộ sự nghiệp anh thành công, nhưng họ đâu biết rằng Từ Thiếu Bạch vô cùng cô đơn, duy nhất cô vợ xinh đẹp bầu bạn bên cạnh cũng đã rời xa anh mãi mãi.

Hôm xác nhận Lê Thanh Tuyết đã chết, trợ lý làm việc bên cạnh cô từng mắng cho anh một trận: “Từ tổng, cho hỏi hiện giờ anh bày ra vẻ mặt đó làm gì? Chẳng phải anh với Thái Hy Tịnh mới chính là một đôi à? Ở đây tỏ vẻ đau khổ cho ai xem? Chị Lê chết rồi, hẳn là trong lòng anh vui lắm nhỉ? Cuối cùng cũng đá được viên đá cản đường sang một bên để ở cạnh người mình yêu rồi. Từ tổng, anh thành công thật đấy, nhưng thực chất anh chỉ là một gã đàn ông tồi tệ, một tên tra nam chuyên làm tổn thương chị Lê. Anh vì Thái Hy Tịnh mà dập tắt đi ước mơ chị ấy ấp ủ bao nhiêu lâu nay, ở trong giới giải trí, anh biết chị Lê chật vật cố gắng đến mức độ nào không? Tôi cho anh biết, chị ấy chết là vì anh, là do anh bỏ mặc chị ấy một mình. Từ Thiếu Bạch, anh là kẻ giết người!”

Anh là kẻ giết người!

Phải!

Hôm ấy, Từ Thiếu Bạch và Lê Thanh Tuyết có hẹn với nhau, nhưng anh mặc kệ cô ngồi chờ đợi một mình để ở cạnh Thái Hy Tịnh. Nếu như khi đó, Từ Thiếu Bạch đúng hẹn thì Lê Thanh Tuyết vẫn còn ở cạnh anh rồi. Chỉ tiếc rằng, trên đời này không hề tồn tại hai từ nếu như. Cô nhóc ấy nói đúng, vì anh mà Lê Thanh Tuyết mới chết, chính Từ Thiếu Bạch đẩy cô ra xa. Hơn nữa, anh biết cô yêu thích đóng phim đến mức độ nào nhưng Từ Thiếu Bạch lại lựa chọn làm vợ mình tổn thương.

Hẳn là Lê Thanh Tuyết đã tuyệt vọng lắm!

Anh từng nghĩ, người con gái đáng thương đó sẽ mãi mãi ở bên cạnh mình đến cuối đời, tuy nhiên, anh thật sự sai rồi! Đến bây giờ, người đâm đầu vào mà chẳng thể thoát ra được chính là Từ Thiếu Bạch mới đúng.

Mỗi khi về đến nhà, anh đều cô đơn, chỉ muốn nhìn thấy Lê Thanh Tuyết một chút.

Phải chăng là ông trời đang trừng phạt anh từng chút một, bắt Từ Thiếu Bạch trải qua những gì Lê Thanh Tuyết đã chịu đựng? Mới chỉ một chút thôi anh cảm thấy nghẹt thở không thể tiếp tục nổi rồi, thế mà một cô gái giống Lê Thanh Tuyết phải trải qua quãng thời gian u uất ấy suốt từng ấy năm.

Từ đấy, cuộc sống của Từ Thiếu Bạch cứ trải qua một cách tẻ nhạt, nhàm chán, đơn độc. Chớp mắt một cái, bảy năm đã qua, người ở lại luôn dằn vặt mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK