• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô đã làm gì thì tự cô biết. Tên hôm qua cô phái đến khai nhận hết toàn bộ mọi chuyện rồi, đừng gắng chối cãi nữa. Tôi chẳng đụng chạm đến cô, tuy nhiên, cô cứ liên tục gây sự với tôi, Thái Hy Tịnh, nếu cô thật sự muốn chết thì tôi chiều.”

Đôi mắt Diệp Chân Chân trừng lớn cực kỳ đáng sợ, những tia máu đỏ vằn lên rõ ràng dọa Thái Hy Tịnh mặt mày tái mét. Thoáng chốc, thế giới ngay trước mắt cô ta dường như sụp đổ, toàn thân run lên bần bật, bất giác lùi về phía sau theo bản năng. Môi đỏ người phụ nữ hơi mấp máy, dường như định nói gì đó nhưng cổ họng hiện giờ nghẹn ứ, chẳng tài nào thốt lên lời.

Thái Hy Tịnh vừa hoang mang vừa hoảng loạn, cô ta đơ người ra luôn. Không thể tin được, kế hoạch cô ta gây dựng vô cùng chu toàn, ai dè cuối cùng thất bại thảm hại, thậm chí người Thái Hy Tịnh phái đến còn khai nhận toàn bộ sự việc. Trông thái độ biểu thị trên khuôn mặt Diệp Chân Chân, đoán chắc rằng đối phương tuyệt đối chả bỏ qua cho cô ta dễ dàng.

Diệp Chân Chân hừ lạnh: “Thái Hy Tịnh, cô nhớ chứ, tôi từng cảnh cáo cô rất nhiều lần rằng tốt nhất đừng đụng tới tôi, tuy nhiên, có vẻ tôi tốn nước bọt vô ích rồi. Chuyện cô gây ra tôi nhất định đệ đơn kiện lên tòa án, bằng chứng có rồi, để tôi xem cô chạy thoát ra sao? Hơn nữa, tội danh bắt cóc cô gây ra bảy năm về trước, tôi sẽ tính luôn một thể.” Bằng chứng cụ thể đều được Diệp Chân Chân nắm trong lòng bàn tay, cô phải đì Thái Hy Tịnh xuống, khiến người phụ nữ trước mặt chẳng tài nào ngóc đầu lên được.

Cô ta luôn vênh váo, tỏ vẻ thị uy lắm mà, bây giờ chuẩn bị chịu chết đi.

“Cô… cô đang… đang nói gì… nói gì… cơ…? Bắt cóc… bắt cóc… ai…?” Thái Hy Tịnh bị nói trúng tim đen, cô ta sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, chả còn cắt máu nào, môi đỏ bị cắn đắn chảy máu, mùi tanh nồng xộc thẳng vào khoang miệng người phụ nữ. Hai chữ căng thẳng hiện lên rõ ràng tại đôi đồng tử đen nhánh kia. Tuy nhiên, Thái Hy Tịnh vẫn cứng miệng, tỏ vẻ khó hiểu, ngây thơ vô tội.

Diệp Chân Chân khoanh tay trước ngực, cô nhếch môi, cười nhạt: “Đừng giả vờ nữa. Bảy năm trước cô thuê người bắt cóc tính làm hại tôi, Thái Hy Tịnh, đừng nói rằng cô quên hết rồi nhé? Quên thì để pháp luật nhắc cô nhớ. Anh trai tôi tóm được đám người khi xưa rồi, cô đoán xem chuyện tiếp theo là gì? Thái Hy Tịnh, tôi định ém nhẹ nó xuống, tuy nhiên, chính cô ép tôi phơi bày toàn bộ. Tôi không thích hồi tưởng về quá khứ đâu, nhưng cô quá trơ trẽn, thủ đoạn lúc trước cô dùng với tôi, bây giờ tôi trả lại toàn bộ.” Cặp mắt sắc bén hình viên đạn dán chặt lên thân thể đang run lẩy bẩy của Thái Hy Tịnh, dọa cô ta lạnh toát sống lưng.

Cô thầm lắc đầu, cô ta cứ nghĩ rằng chuyện xấu mình làm chẳng ai biết được. Xui cho Thái Hy Tịnh là Diệp Chân Chân lúc nào cũng nghi ngờ về chuyện bản thân gặp phải vào bảy năm trước, chính vì thế, cô đã nhờ anh trai mình là Diệp Tri Nhân điều tra, cuối cùng cũng có kết quả. Thái Hy Tịnh đứng đằng sau sai khiến, Diệp Chân Chân biết ngay cô ta có ý đồ với mình. Trên livestream lần trước cô từng nhấn mạnh rồi, tuy nhiên, Thái Hy Tịnh vẫn chưa biết sợ là gì cả.

Vậy thì Diệp Chân Chân để cô ta vào tù nếm trải vài cảm giác cực khổ.

Mọi chuyện bại lộ, Thái Hy Tịnh chả tài nào chối cãi được, cả người cô ta vô lực ngã khuỵu xuống sàn. Bàn tay run rẩy cuộn tròn thành nắm đấm, Thái Hy Tịnh điên cuồng lắc đầu.

Kết thúc rồi ư?

Cô ta không muốn như vậy.

Rõ ràng Thái Hy Tịnh xử lý mọi chuyện vô cùng cẩn thận mà, tại sao vẫn bị Diệp Chân Chân phát hiện?

Điều cô ta không biết chính là trên đời này sẽ chẳng có chuyện gì che giấu được mãi mãi. Người làm có trời biết, đất biết, giờ trong tay Diệp Chân Chân còn giữ đoạn ghi âm giữa cô ta và những tên bắt cóc kia nữa, Thái Hy Tịnh quả này thật sự toang.

“À tôi nói luôn.” Diệp Chân Chân bước tới, túm lấy cổ áo Thái Hy Tịnh, lôi cô ta dậy, nghiến răng nghiến lợi: “Tất cả tôi đều giao hết cho cảnh sát rồi, chắc chỉ ít phút nữa thôi bọn họ tới đây đưa cô đi đấy. Ảnh hậu Thái, chúc mừng cô, từ nay cô sẽ được trải nghiệm cuộc sống hoàn toàn khác.” Cô nàng cười lạnh, nụ cười như thể lưỡi dao đâm xuyên qua con người ta.

Thương xót gì tầm này, tất cả đều là Thái Hy Tịnh tự mình chuốc lấy. Bản thân gây tội, giờ đến lúc trả giá toàn bộ.

Lời vừa dứt, bên ngoài truyền đến tiếng xe cảnh sát. Thái Hy Tịnh sợ hãi luống cuống cầu xin: “Tôi van cô, tôi không muốn ngồi tù. Cô bỏ qua cho tôi lần này, tôi đảm bảo ngoan ngoãn yên phận, chẳng ảnh hưởng đến cô. Diệp Chân Chân, làm ơn cho tôi một con đường sống, tôi chẳng muốn bị chỉ trích đâu. Chỉ cần cô rút đơn kiện, tôi chấp nhận nghe theo mọi điều cô nói. Tôi sai rồi, tất cả đều là do tôi, khi xưa tôi không nên đối xử với cô như vậy.” Hiện tại, Thái Hy Tịnh chẳng còn gì để mất, cô ta nước mắt nước mũi, thiếu chút nữa là quỳ xuống trước mặt Diệp Chân Chân.

Dù đối phương có là người Thái Hy Tịnh ghét cay ghét đắng đi chăng nữa, nhưng vì mặt mũi, vì tự do, người phụ nữ chỉ có thể vứt bỏ lòng tự tôn, cái tôi mà mở miệng van xin. Cô ta rất ghét ngồi tù, cực kỳ khó chịu khi tiếp xúc với đám tội phạm bên trong. Thái Hy Tịnh sống sung sướng quen rồi, cô ta sao chịu khổ, chịu cảnh tượng bị tra tấn nổi.

“Đừng có mơ.” Diệp Chân Chân tàn nhẫn đẩy Thái Hy Tịnh ngã nhào ra đất, lạnh lùng cất giọng: “Tự làm thì tự chịu đi, cô tưởng xin lỗi là bù đắp được hết những gì tôi từng trải qua à? Thái Hy Tịnh, mới chỉ là khởi đầu thôi, sự trả thù của tôi còn dài lắm. Nếu như cô ngoan ngoãn biết điều chút thì mọi chuyện chả đi đến bước đường ngày hôm nay đâu.”

Cảnh sát vào, ngay lập tức cánh tay Thái Hy Tịnh bị trói bởi còng số tám. Cô ta bị cảnh sát đưa đi với vẻ mặt bơ phờ, nhợt nhạt, vùng vằng muốn thoát khỏi nhưng cuối cùng vẫn bị đưa đến đồn.

Diệp Tri Nhân vô cùng ủng hộ Diệp Chân Chân, anh đứng ra đảm bảo: “Anh kêu luật sư giỏi nhất cho mày rồi đấy, tốt nhất phải dồn người phụ nữ kia vào đường cùng cho anh. Tiền nong không quan trọng, cứ thỏa sức mà làm, anh lo tất.” Động tới em gái anh là việc ngu ngốc nhất trên đời, chưa hết, Thái Hy Tịnh còn làm hại Diệp Chân Chân bao nhiêu lần, Diệp Tri Nhân hận chẳng thể giết chết cô ta để thỏa cơn giận trong lòng.

“Cả anh và nhà họ Tần đều ủng hộ em.” Tần Bách Hoàn nắm tay Diệp Chân Chân, dịu dàng lên tiếng: “Khó khăn thì liên hệ anh, yên tâm, anh chả để cho ai động đến cọng tóc của em đâu.” Người đàn ông vỗ ngực, khẳng định chắc như đinh đóng cột, ánh mắt tràn ngập nhu tình nhìn Diệp Chân Chân.

Chưa quá ba giây, Diệp Tri Nhân đưa tay che miệng ho vài tiếng cảnh cáo: “Tần Bách Hoàn, bỏ tay con bé ra, cẩn thận tôi để cậu chết không toàn thây bây giờ.”

“…” Ai kia mau chóng thu tay về, Tần Bách Hoàn khá rén anh bạn thân bên cạnh.

Rất nhanh, thông tin Thái Hy Tịnh hại người được công bố khiến Weibo nổ tung, tất cả những gì cô ta đã làm với Diệp Chân Chân phơi bày toàn bộ, Tần Bách Hoàn dùng quyền lực đẩy hot search chẳng ai ém xuống được. Khắp nơi đều là những lời chửi mắng Thái Hy Tịnh.

An Lư Nguyện đang quay phim biết hết mọi chuyện phi đến tìm Diệp Chân Chân ngay lập tức, cô cuống cuồng hỏi: “Chân Chân, chuyện Thái Hy Tịnh làm với cậu là thật?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK