• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em thôi đi, em mau về nhà đi, đừng ở chỗ anh làm loạn. Hy Tịnh, em nên biết mình đang là diễn viên nổi tiếng, để người khác nghe thấy phiền phức lắm, anh không giải quyết được thay em đâu. Huống chi vợ anh còn vừa mất nữa đấy.”

Từ Thiếu Bạch lẳng lặng gạt bàn tay đang vòng qua cổ mình kia, khuôn mặt vô cảm, ánh mắt dán chặt vào màn hình máy tính. Thần sắc người đàn ông nhìn có vẻ mệt mỏi, dường như đã lâu rồi Từ Thiếu Bạch chưa ngủ đủ giấc vậy. Hai mắt lờ đà lờ đờ, da dẻ kém sắc, gò má hóp lại trông thấy. Đã thế công việc còn vô cùng căng thẳng càng khiến cho tâm trạng Từ Thiếu Bạch xuống dốc hơn.

Biết bao nhiêu công việc cần được xử lý, hơn nữa Từ Thiếu Bạch còn vừa trải qua vài chuyện khá kinh hoàng, nay Thái Hy Tịnh lại tìm đến anh đưa ra lời đề nghị kết hôn càng làm anh thêm nặng nề. Từ Thiếu Bạch ngay lập tức từ chối, vợ anh vừa mất mà bản thân đã kết hôn cùng Thái Hy Tịnh trong khoảng thời gian ngắn như thế thì người ta chả cười cho vào mặt ấy.

Thái Hy Tịnh vẫn quyết chưa chịu bỏ cuộc, cô ta nhăn mặt, nài nỉ: “Để tin này lan truyền trên mạng thì có sao đâu chứ, hơn nữa em cũng không cần anh xử lý thay mà.” Cô ta lẩm bẩm trong miệng: “Với cả hiện giờ ai chả biết chuyện em cùng anh đang hẹn hò, công khai kết hôn fan hâm mộ còn hạnh phúc quá ấy chứ!”

“Em nói gì cơ?” Từ Thiếu Bạch bất giác ngẩng đầu nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, lông mày trên khuôn mặt anh nhíu chặt, đôi mắt lộ ra sự vô cảm khiến đối phương run rẩy bất an.

Thái Hy Tịnh cười gượng, giải thích: “Em đâu nói gì. Nhưng mà chuyện kết hôn, Thiếu Bạch à, em hoàn toàn nghiêm túc đấy. Từ trước đến giờ tình cảm của anh luôn dành cho em mà, đúng chứ? Em còn rất yêu anh, vậy thì cưới nhau cũng là chuyện sớm muộn mà thôi. Em chỉ muốn ở bên cạnh anh thật nhanh, Thiếu Bạch, chẳng lẽ anh không muốn à? Anh nói yêu em còn gì!” Cô ta hậm hực lay lay bàn tay gầy gò của Từ Thiếu Bạch, kiên quyết thuyết phục người đàn ông đang ở trước mặt mình cho bằng được.

Cơ hội tốt đương nhiên cần nắm bắt chứ!

Xung quanh Từ Thiếu Bạch bao nhiêu là thiếu nữ xinh đẹp, bọn họ luôn lăm le để trèo lên giường anh, Thái Hy Tịnh phải ra tay sớm, đề phòng chuyện bất trắc. Một Lê Thanh Tuyết đã khó xử lý lắm rồi đấy.

Vị trí Từ thiếu phu nhân chỉ được phép thuộc về Thái Hy Tịnh cô ta!

“Đừng nhắc nữa, hiện giờ anh chưa muốn nói đến vấn đề này!” Từ Thiếu Bạch nhắm nghiền hai mắt, vô cùng tàn nhẫn hất tay Thái Hy Tịnh ra, nhàn nhạt mở miệng: “Bao nhiêu việc cần anh giải quyết, huống chi công ty bây giờ đang ký kết với khá nhiều nghệ sĩ mới nữa. Em tập trung đóng phim đi, tiền anh bỏ ra đầu tư chẳng phải giấy đâu, đừng cả ngày bỏ đoàn làm phim mà chạy lung tung nữa.” Chính xác là đang cảnh cáo người phụ nữ kia nên biết rõ bổn phận cần phải làm những gì.

Càng nghe, tâm trạng Thái Hy Tịnh vừa ngỡ ngàng vừa khó tin, lồng ngực cô ta phập phồng lên xuống. Rất tức giận khi Từ Thiếu Bạch dám nói với cô ta những lời như vậy. Từ trước đến giờ, chỉ cần Thái Hy Tịnh muốn gì anh đều đáp ứng cơ mà, tuy nhiên, thái độ Từ Thiếu Bạch hiện tại lại thay đổi ba trăm sáu mươi độ, khác xa với trước kia.

Là ảnh hưởng bởi Lê Thanh Tuyết sao?

Thái Hy Tịnh phồng mồm trợn má, nổi đóa lên: “Từ Thiếu Bạch, anh nói dối. Công việc gì chứ, đăng ký kết hôn anh chỉ cần điện thoại là được, chúng ta xử lý một hai tiếng đồng hồ sẽ xong xuôi. Anh lấy lý do trẻ con ấy ra lừa em, em còn lâu mới tin. Hay là vì anh không muốn kết hôn với em nên mới nhiều lý do như vậy?” Lúc bấy giờ, cô ta chẳng tài nào kiềm chế nổi bản thân mình nữa rồi.

Cô ta đã đợi hơn nửa năm rồi, không muốn tiếp tục thêm nữa.

Mục tiêu Thái Hy Tịnh theo đuổi nhất định phải đoạt được, càng sớm càng tốt.

Nhưng nay Từ Thiếu Bạch bỗng dưng từ chối khiến cô ta gần như phát điên.

“Tùy em!” Người đàn ông tâm vẫn lặng như nước, khuôn mặt chẳng chút cảm xúc, nói: “Em thích nghĩ sao thì tùy!”

Từ Thiếu Bạch cũng chẳng hiểu nổi bản thân, rõ ràng anh từng yêu Thái Hy Tịnh đến vậy, nhớ nhung cô ta đến mức tìm một người giống hệt giữ bên cạnh mình từng ấy năm, thậm chí anh còn từng khẳng định chắc nịch rằng Thái Hy Tịnh chính là cô gái anh yêu duy nhất. Tuy nhiên, khi hai người có cơ hội trở về bên nhau, Từ Thiếu Bạch lại trở nên lưỡng lự. Lý trí thúc giục anh đồng ý nhưng lòng anh không hề muốn, Thái Hy Tịnh với anh thời điểm hiện tại gần như chỉ là một người phụ nữ bình thường như bao cô gái ngoài kia thôi.

Rốt cuộc chuyện này là sao nhỉ?

Ngay cả anh vẫn chưa tìm ra câu trả lời nữa mà.

Thái Hy Tịnh hậm hực đập tay xuống bàn, gào thét như con thú dữ: “Thiếu Bạch, anh thay đổi rồi! Anh nói đi, vì Lê Thanh Tuyết kia đúng chứ? Cô gái ấy trong lòng anh đã chiếm vị trí quan trọng, anh đã dành hết tình yêu cho người vợ đã khuất của mình nên mới ném em sang một bên? Từ Thiếu Bạch, anh yêu Lê Thanh Tuyết rồi?” Điều này khiến cô ta không thể chấp nhận được.

Sao lại như thế?

Cô ta mới là quan trọng nhất với người đàn ông trước mặt mà!

Lê Thanh Tuyết, lại là Lê Thanh Tuyết. Con nhỏ đó đã chết rồi mà vẫn còn cản trở đường đi mà cô ta dày công chuẩn bị. Đúng là đáng hận mà! Mất đi tình yêu của Từ Thiếu Bạch, Thái Hy Tịnh gần như chẳng còn gì hết, kể cả sự ưu ái trước đây chắc chắn càng ngày càng ít, cuối cùng biến mất. Ảo mộng mà Thái Hy Tịnh vẽ ra mãi mãi không thành hiện thực.

Nghĩ vậy, cô ta thật muốn phát tiết trút giận hết ra bên ngoài nhưng vẫn phải tiết chế trước mặt đối phương.

Từ Thiếu Bạch trầm mặc, anh ngẫm nghĩ hồi lâu. Vài phút sau, người đàn ông ngẩng đầu lên, cười nhạt: “Chắc là như vậy rồi!”

Có lẽ, anh đã yêu người vợ từng bị mình xem là thế thân kia, nên Từ Thiếu Bạch mới trốn tránh hiện thực, ít khi trở về nhà, bởi sự chờ đợi anh chỉ là nỗi cô đơn lạnh lẽo. Anh vẫn chưa tin rằng Lê Thanh Tuyết rời bỏ mình vô cùng tàn nhẫn, khiến anh không bao giờ tìm được. Trước kia, khi Thái Hy Tịnh rời đi, Từ Thiếu Bạch chỉ buồn bã vài tháng, sau đó anh liền trở về với công việc như bình thường. Còn Lê Thanh Tuyết thì khác, cảm giác đau đớn khó tả suốt nửa năm qua luôn dằn vặt anh từng ngày, khi Từ Thiếu Bạch ngủ, anh liên tục mơ thấy ác mộng nữa. Có khi nhớ cô đến mức chẳng tài nào ngủ được.

Mặt mũi Thái Hy Tịnh xanh lét khi những lời vừa rồi vang lên, cô ta vò đầu bứt tai hoảng loạn: “Làm sao như vậy được chứ? Từ Thiếu Bạch, anh nói dối. Người anh yêu luôn là em mà! Lê Thanh Tuyết chỉ là thế thân cho em thôi, chắc anh chỉ đang lẫn lộn giữa hai người, đến giờ anh tỉnh lại được rồi đó. Chính chủ đang ở trước mặt anh mà, đừng nghĩ về kẻ thay thế đấy nữa. Quên Lê Thanh Tuyết đi, mình hạnh phúc bên nhau, được không anh?” Người phụ nữ thành khẩn, hốc mắt đỏ hoe.

“Đúng là trước đây anh rất yêu em!” Từ Thiếu Bạch thở dài: “Nhưng khoảnh khắc em vứt bỏ anh ra nước ngoài, chúng ta gần như chẳng thể quay về bên nhau nữa rồi! Chính em là người vứt bỏ tình cảm giữa hai chúng ta, Thái Hy Tịnh, em chưa quên đâu nhỉ?”

“Nếu anh đã không còn yêu em thì anh lấy Lê Thanh Tuyết làm gì? Cô ta giống em vậy mà, anh giải thích chuyện này thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK