• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đừng mà… coi… coi như anh… anh xin em… em đấy…”

Trong khi Từ Thiếu Bạch còn định lê chân tiến đến chỗ Diệp Chân Chân, tuy nhiên sức anh hiện tại đã vô cùng yếu ớt, cả người vô lực, thiếu chút nữa là ngã khụy ra đất dù Diệp Chân Chân chỉ đứng im lặng mặc cho Từ Thiếu Bạch diễn trò thì đúng lúc này có tiếng quát lớn vang lên. Một thân ảnh thoáng qua tiến gần về phía hai người, bạn thân Từ Thiếu Bạch, Diêu Tri Khanh.

“Cậu đang làm trò gì đây hả? Sao bây giờ trở nên thê thảm vậy rồi?” Chẳng thể nhìn nổi dáng vẻ chật vật, yếu đuối bị tình yêu làm khổ ấy, Diêu Tri Khanh trừng mắt, nhanh chóng lôi bạn mình đang trong tình trạng toàn thân như con chuột lột đứng dậy. Thở dài một hơi, Diêu Tri Khanh đưa tay đỡ trán, hai chữ bất lực viết trên gương mặt vô cùng rõ ràng.

Đúng là hết nói nổi.

Chả biết tên này đang nghĩ gì trong đầu nữa? Trước mặt đối phương còn để bản thân trong dáng vẻ không thể đáng thương, hèn mọn hơn.

Mà Diêu Tri Khanh chẳng thể ngờ rằng, chỉ sau một đêm thôi tình hình bỗng dưng trở nên nghiêm trọng vậy đấy. Nghe từ chỗ Từ Thiếu Bạch, anh biết rằng vợ cậu ta, Lê Thanh Tuyết hay còn gọi là Diệp Chân Chân chính thức thừa nhận thân phận, vì bạn mình buồn tủi nên Diêu Tri Khanh liền ra tay giúp đỡ, bày cho Từ Thiếu Bạch một loạt các cách thức để người đàn ông bên cạnh theo đuổi được vợ.

Tuy nhiên đời không như là mơ, vì Từ Thiếu Bạch cả đêm chẳng chịu về nhà, Diêu Tri Khanh hơi bất an, nhờ người tìm hộ địa chỉ nhà Diệp Chân Chân, nhanh chóng mò tới đây, tình cờ bắt gặp cảnh tượng hơi đáng sợ. Khó tin nhất chính là người như Từ Thiếu Bạch lại dám quỳ xuống xin vợ mình tha thứ. Chỉ tội Diệp Chân hầu như chả để tâm tới, thậm chí còn lạnh lùng đuổi đối phương rời khỏi.

Cảm thấy bản thân đã hết phận sự, Diệp Chân Chân híp mắt quan sát người đàn ông vừa tới nơi, cô mở miệng: “Anh nhanh đưa Từ tổng về nhà giùm, tốt nhất là ném anh ta vào bệnh viện tâm thần ấy, đừng để Từ Thiếu Bạch chạy lung tung làm phiền thôi. Tránh tìm đến người khác bày ra đủ thứ trò lại, mệt lắm.” Cô hy vọng từ nay về sau, mình cùng Từ Thiếu Bạch sẽ như hai đường thẳng song song, chẳng còn chút liên hệ gì.

“Diệp Chân Chân đúng chứ?” Diêu Tri Khanh một tay giữ chặt lấy Từ Thiếu Bạch đang sắp sửa ngất đi, mắt nhìn chằm chằm cô gái với dáng vẻ lạnh lùng trước mặt, lồng ngực phập phồng vì bực mình, hậm hực quở trách: “Tôi bảo này, sao cô vô tâm vậy? Dù cô ghét Từ Thiếu Bạch đến mức độ nào cũng đừng để cậu ta dầm mưa cả đêm chứ. Cô còn chút lương tâm nào không?”

Biết Từ Thiếu Bạch từng gây ra tội lỗi khó tha thứ nổi, tuy nhiên, sự tàn nhẫn, vô tâm của Diệp Chân Chân làm Diêu Tri Khanh rợn người. Người phụ nữ trước mặt còn ác độc hơn anh tưởng.

Diệp Chân Chân nhếch môi, hừ lạnh trước những lời Diêu Tri Khanh vừa thốt lên: “Cho hỏi tại sao tôi phải làm thế? Anh chỉ là người ngoài, có quyền gì chỉ dạy tôi phải làm này làm kia? Hơn nữa, đều do bạn anh chủ động yêu cầu quỳ ở đây mà, tôi đâu hề ép buộc anh ta. Từ Thiếu Bạch thích tôi không cản nổi, hơn nữa, tôi với Từ tổng đây chỉ là quan hệ người dưng nước lã thôi, tôi lo cho bản thân mình còn chưa xong lấy đâu ra thời gian. Cũng đừng xin tôi tha thứ làm gì, như tôi đã nói, chừng nào anh biến khỏi tầm mắt tôi thì tôi sẽ suy xét.” Cô thật muốn cười lớn, biết đối phương lo lắng cho Từ Thiếu Bạch, tuy nhiên, Diệp Chân Chân với vị chồng cũ đáng kính kia kết thúc lâu rồi.

“Cô!!!” Diêu Tri Khanh nghiến răng nghiến lợi: “Diệp Chân Chân, thật không hổ danh. Tôi hiểu cô hận Từ Thiếu Bạch vì cậu ta gây tổn thương cho cô, nhưng suốt bảy năm qua cậu ấy đã chịu trừng phạt rồi, bao nhiêu đau khổ, dày vò khiến Từ Thiếu Bạch dằn vặt đến mức chết đi sống lại, như thế chẳng lẽ chưa đủ ư? Cô không thể mở lòng với Từ Thiếu Bạch à?” Ngoài miệng hay xỉa xói nhau nhưng Diêu Tri Khanh luôn hy vọng rằng bạn mình sớm ngày thoát khỏi cuộc sống tù túng giống hệt địa ngục kia.

Anh cần làm gì đấy lay động Diệp Chân Chân, đem hết những chuyện Từ Thiếu Bạch làm cho cô sau khi nghĩ Lê Thanh Tuyết đã chẳng còn trên đời nữa, trải qua bảy năm ra sao, nhớ nhung cô đến mức độ nào, chỉ mong rằng đổi lấy chút thương cảm đến từ Diệp Chân Chân. Từ Thiếu Bạch chịu trừng phạt rồi, cô có thể nguôi giận được không?

Tưởng chừng đối phương chấp nhận cho Từ Thiếu Bạch thêm cơ hội sửa chữa, tuy nhiên thái độ Diệp Chân Chân phản ứng hoàn toàn trái ngược. Cô bật cười, mỉa mai hỏi: “Ủa anh kể chi vậy? Tôi đâu muốn biết. Với cả, những gì Từ Thiếu Bạch chịu đều là do anh ta tự mình chuốc lấy chứ, liên quan tới tôi à? Tự dằn vặt thì tự khổ chứ sao nữa? Nếu bảy năm anh ta sống được thì cả đời chẳng sao đâu, huống chi còn Thái Hy Tịnh đang ngày nhớ đêm mong Từ Thiếu Bạch. Thích thì về kết hôn với cô ta ấy, tình yêu của bạn anh to quá, tôi nào dám nhận.”

Mắc mớ gì tới Diệp Chân Chân?

Chắc cô bắt anh ta chịu đấy.

Cô chưa nhắc tới những hành động ghê tởm của Từ Thiếu Bạch thì thôi, giờ mấy người bọn họ ngang nhiên tới đây đòi cô làm này làm kia.

Mơ à?

“…” Diêu Tri Khanh nhất thời nghẹn họng, anh lúng túng định mở miệng nói gì khác thì bị Từ Thiếu Bạch ngăn cản. Người đàn ông dùng chút sức lực còn sót lại kéo tay Diêu Tri Khanh, lắc đầu: “Cậu đừng lớn tiếng với cô ấy, đều do tôi cam tâm tình nguyện. Lỗi tôi gây ra, tôi đáng phải chịu. Tôi nhất định sẽ khiến cô ấy tha thứ, nên hy vọng cậu dừng việc lớn tiếng với tiểu Lê lại.” Anh không muốn người con gái trước mắt vì mình mà khó xử.

Mẹ kiếp.

Diêu Tri Khanh chửi thề trong lòng, bị như vậy rồi mà Từ Thiếu Bạch còn lo cho Diệp Chân Chân được, anh hết muốn nói luôn. Chạm mặt Diệp Chân Chân, được chứng kiến mồm miệng cô nàng độc địa, Diêu Tri Khanh công nhận đúng như lời trên mạng nhắc tới cô.

Trước lúc vào nhà, Diệp Chân Chân đuổi khéo: “Hết chuyện rồi phiền hai vị mau chóng rời khỏi đây, cẩn thận hàng xóm tôi chạy sang tưởng chuyện gì. Hơn nữa, chuyện giữa chúng ta, tôi hy vọng Từ tổng quên đi, tôi cũng không muốn ai biết được đâu. Thứ đáng quên thì chẳng cần phải nhớ.”

Diêu Tri Khanh bất lực thở dài vác Từ Thiếu Bạch bệnh tật đến bệnh viện. Anh bị cảm do ngâm nước mưa quá lâu, phải nằm viện hơn một tuần. Cho dù vậy, Từ Thiếu Bạch vẫn chẳng quên cập nhật tin tức liên quan tới Diệp Chân Chân. Không có anh, người con gái ấy rất tốt, an nhàn quay quảng cáo, đại ngôn, ngày càng khẳng định vị thế. Ở góc độ nào đó, Từ Thiếu Bạch cảm thấy tự hào cho cô. Thời điểm hiện tại có lẽ Diệp Chân Chân bắt đầu gia nhập đoàn làm phim mới rồi, mặt khác, cô cùng Hạ Chi Quang còn giữ liên lạc, thỉnh thoảng hẹn nhau đi ăn bị phóng viên bắt gặp.

Bộ phim mới do Diệp Chân Chân diễn chính công bố dàn cast trên mạng, nhận được sự quan tâm lớn do cặp nam nữ đều là lưu lượng đang hot. Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu Từ Thiếu Bạch không nhìn thấy nội dung kịch bản, nó giống hệt với những chuyện anh từng gây ra.

Sợ rằng vì chịu ảnh hưởng mà Diệp Chân Chân nhớ đến khoảng ký ức bi thương bảy năm về trước, Từ Thiếu Bạch chẳng thể ngồi yên ở bệnh viện, vội vàng chạy tới gặp cô.

Lao đến đoàn làm phim nhanh như một cơn gió, đúng lúc Diệp Chân Chân vừa quay xong, Từ Thiếu Bạch hốt hoảng: “Em… tại sao… lại đóng phim này…?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK