Vài canh giờ sau, bầu trời đầy sao.
Tiểu Hắc đứng bên cạnh Văn Hỏa Đỉnh.
Dưới sự bức bách của Ngô Tân, Tiểu Hắc khổ sở phun ngọn lửa đen nướng chín thịt dã thú vừa thu được và một số dược liệu.
Cửu Thiên ngồi dưới đất, đẩy thanh kiểm nặng nề ra, cười khổ nói: “Sư phụ, đây là thứ người muốn dạy nó sao? Để Tiểu Hắc học nướng thịt à?”
Ngô Tân cười nói: “Như thế nào, đây cũng là tay nghề. Con cần phải tiết kiệm từng phút từng giây để tu hành, những việc vặt như nướng thịt hay săn thú cứ để Tiểu Hắc làm đi. Ta thấy nó rất linh tính, học được cách nướng thịt là điều không thành vấn đề gì. Tiểu Hắc, lửa lớn quá!”
Ngô Tân ấn tay xuống về phía Tiểu Hắc, Tiểu Hắc thấy động tác như vậy của Ngô Tân thì thật sự thu lửa lại.
Cửu Thiên thấy vậy không còn gì để nói, cúi đầu tập trung mọi lực chú ý vào thanh kiếm nặng trước mặt.
Từ ngày đầu tiên nhận được trọng kiếm vô phong này, Cửu Thiên đã cẩn thận cân nhắc về tám từ trên thân kiếm.
Mặc dù đến bây giờ vẫn chưa có thành tích gì, nhưng Cửu Thiên vẫn cảm thấy bản thân đã nhìn ra được chút gì đó.
Ngưng thần tĩnh khí, ánh mắt Cửu Thiên chậm rãi quét qua lại trên tám từ này.
Hôm nay dường như có gì đó khác biệt, nhìn nhìn, trong đầu Cửu Thiên chợt ‘nhìn thấy’ một đạo trọng kiếm bổ qua.
Một kiếm này đơn giản không phô trương, nhưng một cú chém đơn giản như vậy lại khiến cho Cửu Thiên có cảm giác như đang xé toạc bầu trời.
Một kiếm này khi chém xuống, không gì có thể chặn lại được, không gì mà nó không thể phá.
Toàn thân chấn động, Cửu Thiên thu hòi tâm trí ra khỏi thanh kiếm.
Lúc này, Cửu Thiên mới cảm giác được toàn thân mình đều là mồ hôi lạnh.
Ngô Tân thấy Cửu Thiên đã phục hồi tinh thần lại, vội vàng hỏi: “Đã ngộ ra cái gì?”
Cửu Thiên nói: “Kiếm pháp nhất chiêu chính là một chiêu.”
Ngô Tân cười nói: “Có thể ngộ ra một chiêu đã rất tốt. Cứ tìm hiểu thật tốt, nói không chừng sau này một chiêu này có thể trở thành đòn sát thủ của con.”
Cửu Thiên gật đầu nói: “Con cũng có cảm giác như vậy. Một chiêu mạnh mẽ, khí thế thật đáng sợ.”
Ánh mắt lại rơi vào tám từ trên thân kiếm, Cửu Thiên bỗng cảm giác được cách viết của ký tự thứ nhất vì sao lại cho hắn có cảm giác một nhát kiếm như vậy trong đầu.
Đột nhiên, Cửu Thiên nhìn ra, cách viết của ký tự này ẩn chứa thần vận của chiêu vừa rồi trong đầu.
Cửu Thiên cười khẽ nói: “Thì ra là thế, nguyên chủ của thanh kiếm này thật sự là thiên tài, thế nhưng lại dùng phương pháp này để bảo toàn võ kỹ.”
Tìm được phương thức, Cửu Thiên vô cùng vui vẻ, việc này có thể dùng để tham khảo, sau này hắn biết cách tu luyện như thế nào.
Chỉ cần anh có thể múa may chuyển động trọng kiếm này…
Lúc này, Tiểu Hắc cũng đã nướng xong thịt nướng. Ngô Tân lấy thịt nướng ra, mặc dù có phần bị thiêu cháy nhưng những chỗ khác vẫn có thể ăn.
Trước tiên xé một miếng to cho Tiểu Hắc, phần còn lại chia cho Ngô Tân và Cửu Thiên.
Tiểu Hắc hạnh phúc ăn phần thịt nướng của mình, đôi mắt to nheo lại.
Ngô Tân quay đầu thấy bộ dạng như vậy của Tiểu Hắc liền cười nói: “Cửu Thiên, con nói thử xem sau này nó có thể sẽ càng thêm ra sức nướng thịt nữa không.”
Cửu Thiên nói: “Nhìn tướng ăn của nó, thì nhất là như vậy.”
Cửu Thiên đứng lên, lại cõng đại kiếm sau lưng, nói: “Nghĩ ngơi xong, tiếp tục tu luyện. Ít nhất phải huy động thanh kiếm này một cách tự nhiên trước niên tế năm nay, con còn muốn thi học viên võ đạo nữa.”
Ngô Tân đứng bên cạnh gật đầu nói: “Đúng vậy, con đúng là nên đi đến học viện võ đạo, hơn nữa tốt nhất là nên vào Nhất Nguyên viện trong học viện võ đạo.”
Cửu Thiên hỏi: “Vì sao?’
Ngô Tân cười nói: “Bởi vì nếu ta nhớ không lầm thì công pháp tốt nhất tiếp theo để ngươi tu luyện chính là công pháp khí võ song tu, đây chính là nhất nguyên đạo quyết trong Nhất Nguyên viện.”
Cửu Thiên khẽ mỉm cười nói: “Phải không? Vậy thì con tiếp tục phải nỗ lực vì Nhất Nguyên Đạo Quyết.”
Cửu Thiên dựng thẳng sống lưng, cười lớn, Tiểu Hắc bên cạnh cũng ngứa mặt lên trời rú lên.\b\b\b\b\b\b\b\b