CHƯƠNG 333
Thần Đồ sự tôn khẽ lắc đầu, nói: “Hầy, lại một vụ bê bối. Mông Vân, là học viên trong học viện của bà, bà tự xử lý đi, sau đó báo lại cho viện trưởng. Tôi về trước đi ngủ đây. Cửu Thiên, nếu rảnh thì qua chơi cờ với tôi, để tôi…Dạy cậu chơi cờ. Cứ thế đi.
Thân Đồ sư tôn hóa thành tia sáng rồi biến mất.
Sau khi Huyền Chân sự tôn xem xong, chẳng nói lời nào, ông nhắm mắt lại, bay sang một bên, hiển nhiên cũng giao cho toàn quyền Mộng Vân xử lý.
Sắc mặt của Mộng Vân sư tôn giống hệt như tuyết rơi mùa đông, trắng đến xuyên thấu cả người.
Ánh mắt bà ta nhìn về phía Tĩnh Như lạnh như băng, nói: “Tĩnh Như, ngươi vẫn chưa nhận sai sao”
Tĩnh Như cắn răng, bỗng nhiên cô ta quỳ xuống đất, khẽ khóc nức nở.
“Sư tôn, con sai rồi. Con bị thù hận che mắt, bị công pháp của ma tu làm hại. Vốn dĩ tính cách của con không phải như vậy, người hãy tin con.
Mộng Vân sư tôn đánh một chưởng, canh kình đáng sợ khiến cho đất trời cũng đổi màu, sau đó trên ngực Tĩnh Như xuất hiện một dấu tay đen xì.
Rất nhanh sau đó, trong cơ thể Tĩnh Như liên tục phát ra tiếng vỡ vụn.
Vô số luồng khí thoát ra từ người cô ta, hóa thành những cơn gió.
Máu tươi chảy ra từ lỗ chân lông của cô ta, mỗi giọt máu đều ẩn chứa ánh sáng, sau đó chúng tan biến dưới ánh nắng mặt trời.
Đây là tán công, Mộng Vân sư tôn đã phế hết mọi thứ của Tĩnh Như.
Kinh mạch, canh kình, đan điền của cô ta, tất cả đều đã vỡ vụn.
Kể cả sau này có thể chữa khỏi thì cô ta cũng chỉ có thể là một người bình thường.
Tay Mộng Vân sư tôn hơi run, bà ta đã tự tay hủy hoại người mà bà ta coi là thiên tài giỏi nhất tại Phiêu Miểu viện.
Sao trước kia bà ta lại không nhận ra gương mặt thật của Tĩnh Như? Tại sao trước kia bà ta không nhận ra, Tĩnh Như đang tu luyện công pháp ma tu.
Đánh xong một chưởng, Mộng Vân sư tôn lạnh lùng nói: “Tĩnh Như, học viên của Phiêu Miểu viện, ngươi tu luyện công pháp ma tu, sau khi thất bại lại hãm hại người khác, phá hỏng thanh danh của Phiêu Miểu viện ta, lại còn bôi nhọ nội quy của học viên võ đạo. Hôm nay ta trục xuất ngươi khỏi Học viện Võ đạo, phá hủy tu vi, ném xa học viện ba trăm dặm, để ngươi tự sinh tự diệt”
Tĩnh Như bò trên đất, trong mắt chẳng còn chút ánh sáng, cứ như đã chết.
Những học viên khác của Phiêu Miểu viện cũng không biết nên nói gì.
Khổng Hình bị đánh đập vào thân cây cũng cứng đờ, hắn há hốc miệng, chẳng nói được lời nào.
Mộng Vân sư tôn quay đầu nhìn về phía Nông Kiến Tịnh, nói: “Đạo sư Nông Kiến Tịnh, đưa cô ta ra ngoài đi.”
Nông Kiến Tịnh cố nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Nông Kiến Tịnh chầm chậm bể Tĩnh Như lên, sau đó lảo đảo bước đi như say rượu.
Trong lòng hắn ta biết rằng, lần này Tĩnh Như bị trục xuất khỏi học viện vì tội danh của cô ta đã được xác thực. Nếu vậy thì hắn ta cũng sẽ là đạo sư đầu tiên bị xử lý, xong đời rồi.
Chẳng cần gì khác, mà chỉ cần Cửu Thiên nói chuyện với bất cứ một vị đạo sư nào, là hắn ta sẽ mất chức vụ đạo sư tuần tra.
Có lẽ hắn ta sẽ bị đuổi khỏi Học viện Võ đạo giống như Tĩnh Như, phải tiếp tục làm đạo sư cho các phải khác, suốt ngày bôn ba mệt nhọc.
Nông Kiến Tịnh thật sự muốn tát cho mình một phát, chẳng có việc gì làm hay sao mà lại chọc nguẩy thêm vào làm gì?
Cửu Thiên im lặng chứng kiến tất cả, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cửu Long Huyền Cung Tháp người hắn hét to: “Chủ nhân vĩ đại, Ma châu, ma châu đó! Bây giờ cô ta không có tu vi, nên không thể hấp thụ ma châu. Ngài mau đi cướp ma châu đi, đó là thứ vô cùng bổ dưỡng đấy”
Trong lòng Cửu Thiên thầm nói: “Thôi. Dù sao cô ta cũng không hấp thụ được nữa, cứ để cô ta cầm đi. Chuyện giữa tôi và cô ta cũng nên dừng lại tại đây”
Cửu Long Huyền Cung Tháp thì thầm: “Chẳng lẽ cứ từ bỏ như vậy sao? Đó là ma châu đấy.."