CHƯƠNG 273
Dần dần, Cửu Thiên nhắm mắt lại, dùng trái tim để lĩnh ngộ đạo vực ở trước mặt.
Buông bỏ mọi thứ, tâm theo khí động, khí theo pháp động, pháp theo trời động.
Trên con thuyền nhỏ, lúc này viện trưởng Thiên Nhai Tử xoay đầu lại.
Nếu lúc này Cửu Thiên có thể cách viện trưởng gần một chút thì có thể nhìn thấy dáng vẻ cả người trong suốt của viện trưởng.
Ánh mắt xuyên qua hồ nước, viện trưởng nhìn Cửu Thiên từ xa.
“Tên nhóc này ngược lại có ngộ tính không tồi. Không giống mấy người khác, chỉ biết cố xông lên, căn bản không biết suy nghĩ. Nói không chừng, cậu ta có thể được”
Trên mặt nở nụ cười, chỉ là dáng vẻ giống như u linh của ông ta khiến nụ cười này nhìn trông không chân thực lắm.
Trên bờ, khí tức của Cửu Thiên đã hoàn toàn trầm tĩnh lại, đây là biểu hiện của việc nhập định.
Ngón tay của viện trưởng điểm nhẹ ở phía trước, một luồng sóng hoa văn chấn động, con thuyền nhỏ giống như bay về phía Cửu Thiên.
Tới gần, viện trưởng có thể cảm nhận được Cửu Thiên đang gắng sức cảm ngộ phiến đạo chi vực cảnh này.
Là đạo vực do cường giả Võ Tôn để lại, lực lượng bên trong đương nhiên cao thâm, huyền diệu, khó thể cảm ngộ.
Nhưng viện trưởng lại nhìn ra, Cửu Thiên đã đang từ từ chạm tới môn đạo rồi.
Lực lượng giải phóng từ trên người hắn, đang cố gắng phân biệt sự khác nhau giữa đạo vực và lực lượng thiên địa.
Trước tiên tìm được đạo vực, rồi cảm ngộ nó, từ trong đó có được lực lượng, cuối cùng có được sự thừa nhận của đạo vực, nói không chừng có thể
xuyên qua đạo vực.
Đây là cách duy nhất Cửu Thiên có thể nghĩ ra. Viện trưởng nhìn thì thầm gật đầu, hạt giống có ngộ tính tốt, lần này học viện Võ Đạo của bọn họ thật sự nhặt được bảo vật rồi.
Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Cửu Thiên thì viện trưởng đã nhìn ra sự khác biệt trong “canh kình” của tên nhóc này với mọi người, nói không chừng có cơ duyên đặc biệt.
Bây giờ xem ra, “canh kình” của hắn đâu chỉ khác với mọi người, mà là thiên phú dị bẩm.
Canh kình bình thường đâu có thay đổi như này, đâu thể khống chế tùy tâm như này.
Dần dần, viện trưởng nhìn thấy “canh kình” trên người Cửu Thiên vậy mà bắt đầu dung hợp với lực lượng thiên địa ở xung quanh. Khí tức của bản thân
Cửu Thiên dần dần biến mất.
Cái này hình như là năng lực riêng của luyện khí sĩ, viện trưởng tặc lưỡi cảm thán, thiên phú thật đáng sợ, tiền đồ của tên nhóc này không thể đo lường.
Trong lòng thầm có tính toán, viện trưởng đứng ở trên con thuyền nhỏ yên lặng chờ Cửu Thiên tham ngộ đạo vực.
Đối với bất cứ ai mà nói, có thể không chút kiêng kỵ tham ngộ đạo vực, đó chính là một cơ duyên rất lớn.
Chỉ là có người không nắm được. Có người thậm chí ngay cả thứ mình đối mặt là gì cũng không rõ thì hoàn toàn từ bỏ.
Trước Cửu Thiên, viện trưởng cũng từng dẫn những học viên khác tới đây.
Lần nào học viện xuất hiện học viên có thiên phú hơn người, nhìn trông tiền đồ vô lượng, viện trưởng đều sẽ dẫn bọn họ tới nơi này, xem thử bọn họ rốt cuộc có nắm được kỳ ngộ hay không.
Một người chỉ khí đối mặt với cơ hội hiếm có mới lộ ra vận khí, trí tuệ và năng lực của người này.
Viện trưởng coi việc lĩnh ngộ đạo vực thành một lần khảo nghiệm để phân biệt ra học viên này có thật sự có tiền đồ vô hạn hay không.
Đáng tiếc, mấy chục năm trôi qua, người có thể thật sự làm rõ là đạo vực, hơn nữa ngồi xuống tham ngộ đạo vực còn có được chỗ tốt, cả Học Viện Võ Đạo trong mấy chục năm nay chỉ có ba người. Cuối cùng người thật sự có thể bước lên con thuyền nhỏ thì không có một ai.
Ba người đó, hiện nay ở cả nước Võ Đỉnh đều rất có tiếng tăm lẫy lừng.
Diêm Từ Vũ của Âm Dương viện, viện trưởng cũng từng dẫn hắn ta tới. Đáng tiếc, Diêm Từ Vũ chỉ biết xông lên, liều cả một ngày, không có thu hoạch thì thôi không nói, còn suýt nữa tổn thương căn cơ.
Đánh giá của viện trưởng về Diêm Từ Vũ rất đơn giản, sự tàn độc có thừa, trí tuệ không đủ. Thiên phú có thừa, ngộ tính không đủ.