CHƯƠNG 154
Linh Bối cũng rất căng thẳng. Cô ta không lo lắng vì Cửu Thiên thua mà lo lắng cho mười mấy đồng vàng của mình. Không ai biết rằng, gia cảnh của Linh Bối chẳng hề khá giả, mười mấy đồng này chính là phí sinh hoạt một năm của cô ta.
Bụi bay bớt, để lộ tình hình bên trong.
Dụ Lãng không ngừng thở dốc, chiếc rìu trên tay hắn đã bị chém nứt một vết nhỏ.
Một thanh trọng kiếm chắn thẳng trước mặt hắn ta.
“Dụ Lãng thắng rồi sao?”
Một người hỏi.
Ngay sau đó, trọng kiếm nhẹ nhàng vung lên, Cửu Thiên vẫn bình yên vô sự đứng đó.
Cửu Thiên mỉm cười, hắn cảm thấy kiếm pháp cơ bản của mình càng lúc càng hoàn mỹ. Chút công kích này mà muốn phá vỡ hàng phòng ngự của anh, đúng là nực cười.
Dụ Lãng hét lớn một tiếng, sau đó dùng rìu tấn công lần nữa.
Rìu quang khổng lồ hình bán nguyệt còn chưa kịp giết người thì trọng kiếm của Cửu Thiên đã vung lên như bóng ma rồi đâm vào cán rìu của Dụ Lãng.
Nơi đây chính là điểm yếu của Dụ Lãng. Đã đánh lâu như vậy mà Cửu Thiên còn chưa nhìn thấu chiêu thức của Dụ Lãng thì kiếm pháp cơ bản của hắn vứt đi cho rồi.
Khác với võ công tính toán của Sở Trực sư huynh, kiếm pháp cơ bản của Cửu Thiên phần nhiều dựa vào cảm giác và bản năng.
Hắn dùng mọi chiêu thức, phản kích, đường lối để tạo thành bản năng. Không cần nghĩ quá nhiều, sau khi quen thuộc với cách đánh của Dụ Lãng, ngay khi Dụ Lãng vung rìu lên, Cửu Thiên theo bản năng chém một kiếm tới.
Thời cơ, uy lực đều rất hoàn mỹ, không chê vào đâu được.
Chỉ với một kiếm đã đánh vỡ hàng phòng ngự công kính của Dụ Lãng. Lúc này, Cửu Thiên vẫn chưa dùng toàn lực. Dụ Lãng còn chưa đáng để hắn tung ra 20 lần canh kình chứ đừng nói là thần hồn chi lực và canh khí. Cửu Thiên đã dùng rất ít sức mạnh nhưng hiệu quả vô cùng kinh người.
Chỉ một đường kiếm đơn giản đã hất bay Dụ Lãng.
Uy lực mạnh mẽ khiến Dụ Lãng phun ra một ngụm máu, nhuộm đỏ cả bộ quần áo trên người.
Cửu Thiên bước tới đá một cước lên mặt Dụ Lãng.
Hắn không cần dùng quá nhiều lực cũng đã đủ đá bay Dụ Lãng rồi.
Động tác ưu nhã, thanh thoát và điềm tĩnh như đang nhẹ nhàng đá văng một hòn đá bên đường.
Dụ Lãng bị đá lên cao ba trượng, sau đó ngã bốp xuống đất, chiếc rìu cũng văng sang một bên.
Hắn ta không ngất nhưng làm thế nào cũng không ngồi dậy được.
Dụ Lãng nằm trên đất như một hòn đá đập thẳng vào lòng của tất cả đệ tử nơi đây khiến bọn họ biến sắc.
Bọn họ không ngờ Cửu Thiên lại thắng nhẹ nhàng như thế.
Họ như nuốt phải một ổ chuột, biểu cảm vặn vẹo, nhưng lại không nói nên lời.
Hàn Liên cười haha: “Cửu Thiên sư đệ, đánh đẹp lắm.”
Quay đầu nhìn Lãnh Tử Thâm: “Ta nói rồi, ánh mắt của ngươi mà có thể nhìn ra cái rắm.
Lãnh Tử Thâm nghiến răng không đáp, hắn ta đã tức tới run người. Lãnh Tử Thâm nghiến răng nhìn Hàn Liên: “Ngươi dám đánh một trận với ta không.”
Hàn Liên bật cười: “Không dám, ta thật sự không dám nha. Haha, ta đã thắng rồi thì sao còn cần cá cược với ngươi cứ. Thắng thì lấy tiền cược rồi đi thôi, đây mới là việc ta thích làm. Bây giờ, ngươi hãy vác mặt mình lại đây để ông đá một cước. Yên tâm, ta sẽ không ra tay quá mạnh đâu, cùng lắm chỉ đá ngươi thành cái bánh dẹt thôi. Không nguy hiểm tới tính mạng đâu.”
Lãnh Tử Thâm muốn chém chết thằng khốn này nhưng lại không thể. Thua cược rồi đi chém người, chuyện xấu như vậy sẽ khiến hắn ta bị khai trừ khỏi Âm Dương viện mất.
Hàn Liên ngoắc ngoắc tay với Lãnh Tử Thâm, trên mặt tràn đầy ý cười.