CHƯƠNG 279
Trong điện Chính Tâm, Vô Sầu và Nhất Thanh sự tôn đứng dậy.
Một người hướng dẫn cầm văn thư tới, mọi người nhanh chóng ký xong, thủ tục hoàn tất, tỉ thí chính thức bắt đầu.
Lúc phẩy tay, bàn ghế lùi lại, các học viên của Minh Tâm viện cũng hiểu mà đứng dậy, tất cả đứng ở bốn góc của đại diện, ở trên không hiện ra sân tỉ thí.
"Moi!"
“Mời!”
Ba chiếc ghế mây đột nhiên chui ra từ dưới đất, dựa vào bên dưới Thông Kính ở hướng chính Bắc.
Ba vị sư tôn ngồi xuống, người hướng dẫn cao giọng nói: “Cuộc chiến xếp hạng phân viên, Nhất Nguyên viện đối chiến Minh Tâm viện, bây giờ bắt đầu tỉ thí
Vừa dứt lời, bên phía Minh Tâm viện, Lâm Ngọc Lan người đầu tiên bước ra.
“Sở Chính, anh ra đây cho tôi.”
Lâm Ngọc Lan chỉ vào mũi của nhị sư huynh Sở Chính, lớn giọng nói.
Cửu Thiên sững người, nghe khẩu khí của cô gái này, hình như có chút khúc mắc với Sở Chính sư huynh, ngay cả Tiểu Hắc cũng quay đầu nhìn sang Sở Chính sư huynh.
Hàn Liên sư huynh mỉm cười, giải thích ở bên tai Cửu Thiên: “Cửu Thiên sư đệ, có phải rất ngạc nhiên đúng không, có cần sư huynh nói rõ cho đệ không?
Cửu Thiên nói: “Lẽ nào Sở Chính sư huynh và Lâm Ngọc Lan này có.”
Hàn Liên nháy mắt nói: “Đâu chỉ là có, đệ cũng biết Nhất Nguyên viện chúng ta chín năm liên tục, mỗi nào thi đấu cũng đối đầu với Minh Tâm viện đầu tiên. Thật ra ấy à, huynh đánh không tồi, nhưng lần nào tới lượt Sở Chính sư huynh, huynh ấy sẽ thua Lâm Ngọc Lan này, thật ra tình hình ấy à, đệ hiểu mà.
Sở Trực sư huynh cũng ghé qua, nói: “Sư huynh nói cho hai đệ chuyện, vào một tháng trước, Sở Chính huynh ấy nói phải lên núi bế quan, thật ra là đi gặp Lâm Ngọc Lan này chưa?”
Cửu Thiên và Hàn Liên cùng lúc há to miệng, đại sư huynh ở bên cạnh vỗ lưng của Sở Chính, nói: “Sở Chính, người ta gọi đệ kìa. Còn không lên!”
Sắc mặt của Sở Chính trước giờ chưa từng ngại ngùng như này, từ từ bước ra.
Người hướng dẫn vừa hay lên tiếng: “Trận đầu tiên, Sở Chính của Nhất Nguyên viện đối chiến với Lâm Ngọc Lan của Minh Tâm viện, tỉ thí bắt đầu.
Lâm Ngọc Lan phất tay một thanh Vân Lũ Kiếm ngũ sắc xuất hiện tay, cô ta nhìn Sở Chính nói: “Sở Chính, nếu hôm nay anh còn qua loa lấy lệ nữa thì đừng trách kiếm của tôi vô tình.
"Yo…"
Hàn Liên hú lên, Sở Trực ở bên cạnh bịt mồm của hắn ta lại.
Sở Chính nhìn Lâm Ngọc Lan, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên.
Cửu Thiên ở bên dưới nói: “Haizz, xem ra trận đầu tiên lấy may là chắc chắn mất rồi.
Vô Sầu sự tôn nhìn một màn này, cũng cười nói: “Xem ra lại có một học viên của Minh Tâm viện sắp bị người của Nhất Nguyên viện các người mang đi rồi.”
Nhất Thanh nói: “Đệ tử của Nhất Nguyên viện chúng tôi, ai ai cũng tuyệt vời xuất sắc, đó là muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn thực lực có thực
lực, đi theo người của Nhất Nguyên viện sẽ không sai.
“Vậy ư?”
Vô Sầu sự tôn quay đầu nhìn Nhất Thanh, đánh giá trên dưới cái bụng của Nhất Thanh mấy lần.
Nhất Thanh cố gắng hóp bụng lại, nhưng nhìn trông không khác gì không hóp.
Trong sân, Lâm Ngọc Lan trợn mắt nhìn Sở Chính, nói: “Xuất đao đi.
Sở Chính đứng ở đó bất động. Ánh mắt của Lâm Ngọc Lan đanh lại, cầm kiếm lao tới.
Khí thế mạnh mẽ, Lâm Ngọc Lan lập tức thể hiện thực lực Nội Canh đỉnh phong, tu vi cỡ này cũng tương đương với Sở Chính trước khi chưa có được đan dược mà Cửu Thiên cho.
Kiếm xuất, đâm thẳng về phía lồng ngực của Sở Chính.
Không ít nữ học viên sửng sốt thốt lên, tại sao lúc này Sở Chính vẫn không có phản ứng.
Ngay sau đó, kiếm của Lâm Ngọc Lan bèn xiên vào người của Sở Chính.
Một ít máu chảy theo thân kiếm nhỏ xuống.