Mộc Phiên yên tĩnh đứng sang một bên, ngay sau đó những người khác cũng bắt đầu giới thiệu. Giống như là bị Mộc Phiên ảnh hưởng, giọng của đám người này càng lúc càng lớn, càng lúc càng không biết xấu hổ, một tên lưng hùm vai gấu thậm chí còn ở đó lộ cơ bắp, khiến cho mấy sư tôn cười không ngừng.
Cuối cùng người này bị một câu của sư tôn Thân Đồ: “Trò đến Hoành Sơn Viện, ta cho trò thân hình như nham.” trực tiếp bắt đi.
Nhưng mà cũng không phải tất cả các sư tôn đều có sắc mặt tốt, ví dụ như Tinh Uyên Sư Tôn của Âm Dương Viện, từ đầu đến cuối đều mặt lạnh.
Mười người có bốn người muốn bái nhập Âm Dương Viện, mà nghe xong lời bốn người nói, Tinh Uyên Sư Tôn đều thống nhất đáp: “Có thể.”
Giọng nói không chút cảm xúc, ánh mắt của Tinh Uyên Sư Tôn cũng như dao găm, làm mấy người kia không dám nói thêm gì.
Rất nhanh tám người phía trước đã chọn xong, hai người Thanh Kiếm Viện, bốn người Âm Dương Viện, hai người Hoành Sơn. Toàn bộ đều là những học viện xếp đầu. Những học viện có thứ bậc đằng sau, không ai chọn.
Chỉ còn lại hai người cuối cùng, Cửu Thiên đang chuẩn bị nói, lại nhìn thấy viện trưởng hơi nheo mắt lại với mình. Ánh sáng trong đôi mắt rõ ràng là đang nói “Trò trước không cần nói.”
Cửu Thiên thức thời không lên tiéng, yên lặng chờ cô gái bên cạnh nói trước.
Cô gái này từ đầu đến cuối vẫn luôn đỏ mặt, cũng không biết là hưng phấn hay là vì cái gì. Dáng người hơi thấp hơn Cửu Thiên một chút, nhưng hoạt bát thú vị, xinh xắn đáng yêu, đôi mắt to giống như có thể nói được.
“Trò thì sao, trò muốn vào học viện nào?”
Mộng Vân Sư Tôn của Phiêu Miễu Viện lên tiếng hỏi. Đến bây giờ rõ ràng không có ai chọn Phiêu Miễu Viện làm Mộng Vân sư tôn rất buồn bực, rõ ràng Phiêu Miễu Viện xếp thứ ba, còn cao hơn Hoành Sơn. Kết quả Thân Đồ cái người này cười ha ha lôi hai người đi, bà lại không có cái mầm nào tốt.
Cô bé này thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, Mộng Vân Sư Tôn cũng vừa xem qua cô ấy chiến đấu một chút, căn bản không tệ, có thể mài giũa, lúc này mới hỏi ra tiếng.
Cô bé nắm góc áo, khẽ nói: “Tôi tên là Linh Bối, tôi muốn vào…tôi muốn vào Minh Tâm viện.”
Lời vừa dứt, Mộng Vân cả người ngẩn ra.
Vô Sầu Sư Tôn của Minh Tâm viện vốn vẫn híp hai mắt xem cuộc vui, lúc này nghe Linh Bối nói muốn vào Minh Tâm viện, hai mắt Vô Sầu Sư Tôn lập tức phát sáng, như hai tia chớp.
Ánh mắt tập trung vào Linh Bối, Vô Sầu Sư Tôn hỏi: “Ồ, vì sao trò muốn vào Minh Tâm viện? Vì sao?”
Linh Bối dường như không ngờ Vô Sầu Sư Tôn còn muốn hỏi mình vì sao, suy tư một lúc, nhỏ giọng nói: “Bởi vì tôi muốn luyện Tĩnh Tâm Võ Đạo, tôi trước đó có quen với một ông cụ, ông ấy nói tôi thích hợp luyện Tĩnh Tâm Võ Đạo nhất. Ông ấy còn để lại cho tôi cái này.”
Linh Bối nói xong vươn tay, đẩy ra gió mạnh. Mọi người nhất thời nhìn thấy trong lòng bàn tay cô ấy sáng lên một chữ nhàn nhạt, nếu như không nhìn kỹ căn bản không thấy.
Vô Sầu Sư Tôn lập tức đứng lên, kinh ngạc hô: “Đạo Tâm Võ Kỹ.”
Lập tức, Vô Sầu Sư Tôn bước lên kéo tay Linh Bối nói: “Từ hôm nay trở đi trò chính là đệ tử quan môn của ta. Bây giờ, theo ta về Minh Tâm viện đi.”
Không nói hai lời, Vô Sầu Sư Tôn trực tiếp lôi Linh Bối đi. Bóng người phóng lên trời, bay đi xa.
Một đám học viên cũ thấy như vậy, căn bản không biết tại sao. Những sư tôn khác cũng khẽ nhíu mày. Bọn họ cũng không hiểu cái gì gọi là Đạo Tâm Võ Kỹ, nhưng mà thấy Vô Sầu kích động như thế, nhất định là một võ kỹ khó lường.
Mộng Vân lắc đầu, hay lắm! Lại một người bị lôi đi.
Chỉ còn lại Cửu Thiên một mình đứng trước mặt chín sư tôn lớn, tất cả mọi người đều nhìn về phía Cửu Thiên.
Trong ánh mắt của tám vị sư tôn nhìn Cửu Thiên cũng mang theo ánh sáng khác thường.
Cửu Thiên ầm thầm hắng giọng nói: “Tôi là Cửu Thiên, tôi muốn vào…”
Lời còn chưa nói hết, chợt Thân Đồ Sư Tôn lên tiếng nói: “Nhóc con, trò khoan hãy gấp, ta có câu nói muốn nói với trò trước, trò nghe xong thì cẩn thận quyết định.”
Những sư tôn khác khinh bỉ nhìn Thân Đồ, cái thứ này lại như thế rồi.
Thân Đồ đương nhiên sẽ không để ý đến ánh mắt của những sư tôn khác, nếu nói da dày, cả học viện võ đạo chưa có người nào có thể so được với ông ta.
Da mặt cũng là da mà!
“Ha ha, nhóc con, nghe kỹ đây, chỉ cần trò đến Hoành Sơn Viện của ta, trò chính là đệ tử quan môn của ta. Không chỉ như thế, ta còn trực tiếp cho trò một bộ Địa Cấp Võ Kỹ, con người của ta không có gì khác, chỉ có sảng khoái, bao che khuyết điểm cho đệ tử. Bái ta làm thầy, không thiệt.”
Thân Đồ vừa cười vừa nói, trong mắt là ánh sáng nóng bỏng.
Cửu Thiên nghe tiếng trái tim đập ầm ầm, Địa Cấp Võ Kỹ đó!
Chết tiệt, hắn thật sự muốn đồng ý.
Đáng tiếc, lời của sự phụ Ngô Tân, hắn vẫn muốn nghe theo.
Lắc đầu, Cửu Thiên ôm quyền cúi người chào Thân Đồ: “Đa tạ sư tôn nâng đỡ. Chỉ là trong lòng tiểu tử đã có lựa chọn, sợ phải làm sư tôn thất vọng rồi.”
Thân Đồ sửng sốt một chút, hấp dẫn như thế, thế mà tên nhóc này lại không đồng ý, ông ta không nghe lầm chứ.
Nhìn thấy Thân Đồ kinh ngạc, Huyền Chân, Mộng Vân cũng nở nụ cười. Khóe môi Tinh Uyên cũng hơi cong lên, tên nhóc này, thú vị. Điều kiện hấp dẫn như thế, không phải ai cũng có thể từ chối.
Thân Đồ bất đắc đĩ khua tay nói: “Được rồi, có lẽ là trò lại muốn vào Âm Dương Viện. Tinh Uyên, cái danh đứng đầu chín phân viện lớn của ông dùng thật tốt. Thiên tài cũng muốn chạy về phía ông.”
Tinh Uyên lạnh nhạt nói: “Ông cũng có thể đến tranh mà.”
Thân Đồ lập tức tức cười, nhắm mắt làm ngơ, nhắm mắt dưỡng thần.
Viện trưởng nói với Cửu Thiên: “Được rồi, trò nói đi, trò muốn vào phân viện nào?”
Cửu Thiên kiên định nói: “Tôi muốn vào, Nhất Nguyên Viện!”