CHƯƠNG 221
Ở phía xa, trên núi Ly Sơn.
Đạo Quang sư tôn và Sở Trực đang tìm kiếm dấu tích của phủ đệ hư không cũng nhìn thấy một đường kim quang chiếu tới.
Đón lấy kim quang, Đạo Quang sư tôn nhìn lướt một cái, cười nói: "Nhất Thanh tên này lại bị phạt bế quan rồi, có điều nếu đã bị phạt cùng với Tinh Uyên rồi, vậy thì bỏ đi."
Đập tan kim quang, ánh mắt của Đạo Quang sư tôn quét qua toàn bộ đỉnh Ly Sơn và nói: "Con chắc chắn là ở đây sao?"
Sở Trực gật đầu nói: "Không sai, chính là ở đây, bọn con đã bị hút vào khi ở đây."
Đạo Quang sư tôn giải phóng canh kình của mình ra, đánh một quyền xuống đất.
Mặt đất rung chuyển dữ dội, tất cả bụi đất đều bay lên.
Ánh mắt nhanh chóng quét qua tất cả bụi đất, đột nhiên, Đạo Quang sư tôn nhìn thấy đốm đen nho nhỏ kia.
Lóe thân lên phía trước, Đạo Quang sư tôn một tay nắm lấy đốm đen.
Canh kình tuôn vào trong đốm đen, nhắm mắt lại. Nhờ vào chút canh kình này, Đạo Quang sư tôn đã nhìn thấy phủ đệ hư không bên trong.
Trong chốc lát, Đạo Quang sư tôn cảm nhận được một sợi lực sinh mệnh tĩnh lặng bên trong.
"Ừ, Cửu Thiên vẫn còn sống, có vẻ như đang ở trong trạng thái bế quan.
Đạo Quang sư tôn cười nói, chỉ cần còn sống là được. Bị thương hay gì đó không phải là vấn đề lớn. Truyền nhân Nhất Nguyên viện có giáp vảy rồng không phải là người dễ giết chết như vậy. Khả năng hồi phục vô cùng kinh người, điểm này Đạo Quang sư tôn hiểu rõ hơn ai hết.
"Được rồi, mang nó về, nghiên cứu kỹ lưỡng. Nhưng khoảng thời gian này đừng làm phiền Cửu Thiên, để cậu ấy tu luyện bình thường, đại nạn không chết tất có hậu phúc, nói không chừng cậu ấy có cơ duyên lớn gì đó."
Đạo Quang sư tôn cầm đốm sáng màu đen trong tay, chậm rãi quay trở về.
Sở Trực hỏi: "Thật sự không sao? Quá tốt rồi, haizz, nếu Cửu Thiên sư đệ xảy ra chuyện thật, con nhất định phải giết đến Âm Dương viện. Cho dù là đánh lén, cũng phải giết chết tên Diêm Từ Vũ đó."
Đạo Quang sư tôn cười nói: "Với thực lực của con hiện tại thì không được. Tuy nhiên, qua sự việc này cũng nhắc nhở ta một điều, đó là phải tăng cường thực lực của các con. Bắt đầu từ hôm nay, ta cho phép các con sử dụng võ kỹ Địa cấp trong học viện."
Hai mắt Sở Trực sáng lên: "Thật sao?"
Đạo Quang sư tôn ngẩng đầu nhìn thiên đạo: "Người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Người đả thương ta một lần, ta giết người một chi. Sau này, chỉ cần các con không giết học viên của bổn viện, dùng võ kỹ Địa cấp cũng không sao cả."
Sở Trực hung hăng khua khua nắm đấm.
Đôi môi của Đạo Quang sư tôn khẽ chuyển động, một sợi canh kình kèm theo âm thanh chảy vào trong đốm sáng đen.
Sợi canh kình này phất phơ bồng bềnh, cuối cùng đáp xuống quả trứng đá bao bọc Cửu Thiên.
Vào lúc này, Cửu Thiên, người đang lặng lẽ hấp thụ sức mạnh, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Đạo Quang sư tôn.
"Cửu Thiên, nếu con đang bế quan rồi thì ta sẽ truyền thụ luôn cho con mấy khẩu quyết võ kỹ Địa cấp nên được truyền cho con. Nếu con có thể giác ngộ được
thì tốt nhất. Có điều phải nhớ rằng, trước cuộc chiến xếp hạng học viện, con nhất định phải xuất quan. Mọi người đều đang đợi con."
Cửu Thiên khẽ gật đầu, ngay sau đó, mấy bài khẩu quyết vang lên.
Cửu Thiên cùng ghi nhớ lại với kiến thức mà Thập Phương tiên sư để lại, khắc sâu vào trong đầu.
Đôi môi khẽ động đậy, Cửu Thiên nói, "Đạo Quang sư tôn, các vị huynh đệ. Con sẽ không để mọi người thất vọng đâu."
Nói xong, khí tức khẽ nâng lên của Cửu Thiên lại lần nữa chìm xuống.
Bên ngoài, Đạo Quang sư tôn khẽ cười, thu lại canh kình của mình.
Ông ta rất mong chờ xem cảnh giới của Cửu Thiên lúc xuất quan. Có lẽ đến lúc đó, cả học viện Võ Đạo sẽ không có học viên nào là đối thủ của hắn.
Haha, ai biết được chứ!