CHƯƠNG 231
Đạo Quang sư tôn vỗ gáy bọn Cửu Thiên: "Nhanh lên đi, có việc đấy"
Bọn Cửu Thiên mỉm cười lần nữa bước lên đài. Viện trưởng phất tay với các học viên tinh anh từ những viện khác: "Các ngươi lui xuống trước đi."
Những học viên khác củi người, trên mặt Diêm Từ Vũ hiện lên nụ cười đắc ý, hắn ta thầm nghĩ, lần này sư tôn đào hố chết bọn Nhất Nguyên viện rồi.
Cũng tốt, nên dạy dỗ đám Nhất Nguyên viện này một bài học rồi.
Đợi sau khi sư tôn đào hố bọn họ xong thì hắn ta sẽ lại tìm Nhất Nguyên viện gây rắc rối lần nữa.
Những học viên khác đều lui xuống. Trên đài cao chỉ còn lại bọn Hàn Liên.
Có thể là vì lúc nãy những học viên bên dưới chửi nhau với Hàn Liên đều đã bị chọc giận nên khi nhìn thấy bọn Hàn Liên lại bước lên lên đài, tất cả học viên đều
hét lớn.
"Xử chết bọn chúng.
"Bọn Nhất Nguyên viện rác rưởi, ngươi nhớ cho kỹ, sau này đừng để ta gặp lại các ngươi ở bên ngoài."
"Bọn khốn Nhất Nguyên viện, mau cút khỏi học viện võ đạo."
Viện trưởng quét mắt khắp võ trường rồi nghiêm nghị nói: "Im miệng!"
Tiếng hò hét lập tức lắng xuống. Viện trưởng hơi cau mày, những học viên tinh anh này mới bị mắng có vài câu đã tức giận như thế này, xem ra tâm tính vẫn không đủ.
Nhưng bọn họ vẫn chưa kích động tới mức đánh người, chứng tỏ khả năng kiềm chế không tồi.
Xem ra sau này phải tăng cường bồi dưỡng phẩm chất cho những học viên này. Tâm tính là một phần rất quan trọng trong việc tu hành võ đạo đấy.
Lại nhìn bọn Cửu Thiên bình tĩnh đứng đó, đến cả Hàn Liên đã mắng chửi nửa ngày cũng cười haha.
Viện trưởng không khỏi thở dài. Đây chính là người của Nhất Nguyên viện, da mặt của mỗi người dày không phải dạng vừa đâu, khí chất cũng thế.
Nhất Thanh sư tôn đi đến bên cạnh bọn Hàn Liên rồi hạ giọng nói: "Mấy đứa nghe rõ đây, võ kỹ địa cấp gì gì đó cứ dùng thoải mái đi. Nếu mấy đứa dám thua trận này thì quay về ta sẽ cho mấy đứa biết thế nào là huấn luyện đặc biệt."
Hàn Liên nghe thấy mấy chữ "huấn luyện đặc biệt" liền run lên.
Sở Chính Sở Trực đỡ hơn chút nhưng vẫn tái mặt.
Chỉ có mỗi đại sư huynh và Cửu Thiên vẫn bình tĩnh. Nhưng đại sư huynh là vì không sợ huấn luyện đặc biệt, còn Cửu Thiên là vì không biết huấn luyện đặc biệt là cái vẹo gì.
Tinh Uyên bước lên trước vài bước rồi chỉ vào đám học viên Âm Dương viện: "Lãnh Tử Thâm, Hoa Ngữ, Điền Bất Khinh, Tửu Thương, Dụ Lãng, mấy đứa lên đi."
Những người bị Tinh Uyên điểm danh lập tức lên đài.
Trong đó có hai cái tên quen tại với Cửu Thiên, Lãnh Tử Thâm và Dụ Lãng chẳng phải là thủ hạ bại tướng dưới tay hắn sao.
Năm người bước lên đài, Tinh Uyên sư tôn lạnh lùng nói: "Năm người các ngươi và năm người bên Nhất Nguyên viện, đánh cho đàng hoàng, cho chúng biết đệ tử của học viện võ đạo nên có dáng vẻ như thế nào."
Năm người đồng thanh đáp vâng, ba người trong số đó đều khinh bỉ ra mặt, còn hai người còn lại đã đổ mồ hôi lạnh.
Hai người này chính là những người đã biết thực lực thật sự của Nhất Nguyên viện- Lãnh Tử Thâm và Dụ Lãng.
Khi nhìn thấy gương mặt của Cửu Thiên, thứ đã khắc sâu vào đầu họ, Dụ Lãnh bắt đầu run rẩy, hai mắt Lãnh Tử Thâm đỏ lên, hắn ta nhìn chằm chằm vào cổ Cửu Thiên. Ở đó có võ ý bội của hắn.
Hàn Liên cười nhẹ: "Đám cá ươn này mà cũng dám đánh với bọn ta sao. Các vị sư huynh sư đệ, chúng ta nên làm thế nào đây."
Đại sư huynh ngẩng đầu nhìn lên: "Chẳng có đứa nào đáng để ta ra tay cả. Hàn Liên, các đệ xử đi. Ta đi xuống dưới ngồi đây."
Sở Chính cũng hơi lắc đầu: "Ừ, ta cũng lười động thủ. Hàn Liên. Sở Trực, Cửu Thiên, các đệ xử đi."
Ba người Hàn Liên, Sở Trực, Cửu Thiên đưa mắt nhìn nhau, trên mặt hiện lên vẻ bất lực.
Hàn Liên thở dài: "Làm sư huynh thật tốt mà"