CHƯƠNG 219
Diêm Từ Vũ dời mắt sang chỗ khác, lúc này một giọng nói điềm tĩnh nhưng hàm chứa sát ý vang lên bên cạnh hắn ta.
“Ngươi là Diêm Từ Vũ đúng không?”
Diêm Từ Vũ vội vàng quay đầu lại, nhưng xung quanh hắn ta lại không có một bóng người.
Nhĩn kĩ lại, ở cuối tầm mắt xa xa có một người béo như ngọn núi nhỏ đang bước tới.
Bước đi của hắn ta rất kì dị, mỗi bước đi sẽ vượt xa trăm trượng như dịch chuyển tức thời.
“Súc Địa Thành Thốn, cao thủ!”
Diêm Từ Vũ đưa ra nhận xét về người béo này. Trong nháy mắt, người đang ở phía xa đã bước tới trước mặt hắn ta.
Người béo cúi đầu nhìn thanh trọng kiếm trong tay Diêm Từ Vũ, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.
“Kiếm trong tay cậu là của sư đệ tôi.
Một câu nói đã khiến Diêm Từ Vũ biết đối phương không có ý tốt, hắn ta lập tức sầm mặt lại.
“Đúng thì đã sao? Anh là ai?”
Diêm Từ Vũ nhìn người béo với thái độ kiêu ngạo và khinh thường thường ngày.
“Tôi là đại sư huynh của Nhất Nguyên viện. Nói cho tôi biết, cậu có giết sư đệ của tôi không?”
Giọng đại sư huynh vẫn bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa sự cưỡng chế, từng chữ dội vào tai Diêm Từ Vũ như nhát búa nặng nề.
Diêm Từ Vũ cảm nhận được sức mạnh như núi lửa sắp phun trào của đại sư huynh, vô thức lùi lại nửa bước: “Sư đệ của anh? Tôi không giết hắn, chỉ cướp kiếm của hắn thôi.
Đại sư huynh nhìn lướt qua mặt Diêm Từ Vũ, sau đó lướt qua trọng kiếm Vô Phong, cuối cùng dừng lại trên một tia máu ở chuôi kiếm.
Người khác không nhìn ra, nhưng đại sư huynh nhìn ra được ý nghĩa của tia máu này. Đó là dấu ấn của phương pháp huyết tế, trừ phi chủ nhân cũ đã chết, nếu không tia máu này sẽ không biến mất.
Một lát sau, đại sư huynh bảo: “Có vẻ như cậu không nói dối. Vậy cậu đưa thanh kiếm đó cho tôi đi.
Diêm Từ Vũ bật cười: "Nực cười, đồ đã thuộc về tay tôi thì là của tôi, sao có thể…
Hắn ta còn chưa nói xong, bóng dáng đại sư huynh đột nhiên biến mất.
Ngay sau đó, Diêm Từ Vũ nhìn thấy một đống thịt mỡ đâm vào người mình như một bức tường.
Thịt mỡ ẩn chứa sức mạnh không thể tưởng tượng nổi đụng bay hắn ta, trọng kiếm Vô Phong trong tay bị một cánh tay cường tráng cầm lấy rồi giật ra.
Diêm Từ Vũ cố xoay người trên không trung rồi đặt hai chân xuống đất.
“Chết tiệt!”
Diêm Từ Vũ quát lớn một tiếng, sau đó kéo theo một luồng khí đen tung quyền về phía đại sư huynh.
Nắm đấm đánh vào lớp thịt mỡ trên người đại sư huynh, vẻ mặt đại sư huynh không chút thay đổi, nhưng trong lớp thịt mỡ thoáng hiện một tia sáng.
Canh kình màu đen của Diêm Từ Vũ lập tức bị bắn ngược lại.
Âm!
Diêm Từ Vũ bị chính sức mạnh của mình đánh văng ra xa.
Đại sư huynh gật đầu, cất trọng kiếm đi.
Mặt Diêm Từ Vũ biến sắc, đây là chiêu thức gì vậy, hắn ta chưa gặp bao giờ.
“Rốt cuộc anh là ai? Nhất Nguyên viện không thể có cao thủ như anh được.
Diêm Từ Vũ hét lớn.
Đại sư huynh bình tĩnh đáp: "Cậu tin hay không thì tùy.”
Canh kình màu đen trên người Diêm Từ Vũ dày đặc đến mức bao phủ phạm vi mười trượng.
“Đồ khốn, anh không nên dây vào tôi. Không cần biết anh là ai, hôm nay tôi nhất định khiến anh phải bỏ mạng ở Âm Dương viện!”
Nói xong, Diêm Từ Vũ lại chuẩn bị ra tay.
Nhưng lúc này, trên trời lại có một luồng sức mạnh vô song truyền tới.
Mặt đất rung chuyển, bầu trời nứt toạc, khung cảnh như tận thế.
Đại sư huynh ngẩng đầu lên thì thấy Nhất Thanh sư tôn cầm kiếm đâm vào vai Tinh Uyên.
Mệnh luân của Tinh Uyên cũng đánh vào ngực Nhất Thanh sự tôn.
Hắn ta khẽ cau mày: “Sư tôn đã nổi giận rồi, mình phải nhanh chóng rút lui thôi!”