CHƯƠNG 170
Canh khí của Cửu Thiên lập tức chuyển hóa thành canh kình, canh kình mạnh gấp 20 lần bao trùm cánh tay, trực tiếp đánh bật Kim Vũ Sơn ra mấy bước.
Cửu Thiên nhìn hắn ta, nói: “Thứ nhất, anh không phải là cường giả gì hết. Thứ hai, nếu anh thật sự là cầu xin người khác giúp đỡ thì sẽ không dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi. Dựa theo những gì sư huynh của tôi nói, bây giờ, nên cút đi đâu thì cút về đó đi. Muốn võ kỹ, tự mình đi kiếm!”
Nói xong, Cửu Thiên ném võ kỹ linh cấp trung giai trong tay đi. Phượng Lam vừa muốn lên tiếng kêu Cửu Thiên cho cô ta quyển võ kỹ này là được, nhưng Cửu Thiên lại hoàn toàn không cho cô ta cơ hội nói chuyện.
Khi võ kỹ bị ném ra, không khí xung quanh nhanh chóng tập trung một ngọn lửa màu đen bao bọc võ kỹ lại.
Ngay sau đó, một quả cầu lửa U Minh mới xuất hiện, bay lên.
Kim Vũ Sơn lạnh lùng nói với Cửu Thiên: “Cậu sẽ hối hận.”
Phượng Lam phất áo rời đi, trực tiếp đi xuống tầng bốn, thời gian của cô ta không còn nhiều, nếu tầng năm không thể lấy được bất cứ võ kỹ nào, vậy thì chỉ có thể quay lại tầng bốn nhanh chóng kiếm một quyển.
Kim Vũ Sơn không cam tâm rời đi như vậy, vẫn đứng ở đó nghĩ cách.
Cửu Thiên và Hàn Liên lười đếm xỉa tới bọn họ, trong nháy mắt, Cửu Thiên lại nhảy lên, lần này Cửu Thiên sử dụng hai tay, trực tiếp tóm lấy hai quả cầu lửa.
Giống như vừa rồi, võ kỹ rút ra. Hàn Liên vội vàng lại gần, quan sát kỹ.
“Lại là hai quyển võ kỹ linh cấp trung giai, đệch, võ kỹ linh cấp cao giai đi đâu rồi.”
Cửu Thiên lắc đầu, ném võ kỹ ra, tiếp tục cố gắng.
Sau thời gian một nén hương, Cửu Thiên bỗng nhìn thấy một quả cầu lửa rõ ràng chạy nhanh hơn các quả cầu khác.
Bàn chân giẫm nhẹ trên không, Cửu Thiên dùng một chút công pháp của luyện khí sĩ, dùng sức gió bao bọc quả cầu lửa, sau đó túm lấy quả cầu lửa trong tay.
Mang theo kỳ vọng, Cửu Thiên lấy ra công pháp bên trong quả cầu lửa, lười xem bìa, trực tiếp lật tới trang cuối cùng, cái đập vào mắt nghiễm nhiên là hoa văn ký hiệu ba vạch. “Ha ha, quyển linh cấp cao giai đầu tiên.”
Hàn Liên ghé đầu lại, trong mắt có ánh sáng cuồng nhiệt.
Cửu Thiên lúc này mới nhìn tới bìa, năm chữ to đùng: “Long Dương Luyện Thể Quyết.
Hơi nhíu mày, đây hình như là một quyển công pháp luyện thể. Một quyển công pháp luyện thể linh cấp đối với Cửu Thiên bây giờ mà nói, tác dụng không phải quá lớn.
Liệt Hỏa Kim Thân hắn biết cũng là võ kỹ linh cấp, tuy thấp hơn một chút, nhưng cũng miễn cưỡng dùng được rồi, cộng thêm huyết bì và lân giáp của Long tộc. Thủ đoạn lực phòng ngự của hắn có rất nhiều, tiếp tục tốn thời gian tu luyện công pháp luyện thể thì có hơi lãng phí.
Cái Cửu Thiên muốn là một quyển quyền pháp tốt. Có Thái Cực Luyện Thần Quyết làm căn cơ, nếu có thể kiếm một quyển quyền pháp linh cấp cao giai để luyện thêm, dung hợp lại, mức độ công kích của hắn sẽ tăng lên một bậc lớn.
Hàn Liên sư huynh cầm lấy võ kỹ nhanh chóng lật xem thì nhìn thấy một câu bên trong: “Người tu luyện Long Dương Luyện Thể Quyết, hoạt khí huyết, tráng dương, đêm làm trăm cô gái, kim thương không ngã.”
Hàn Liên sư huynh lập tức vỗ đùi quyết định: “Cửu Thiên sư đệ, quyển này ta muốn rồi. Quyết rồi, chính là quyển này. Ha ha.
Cửu Thiên nhìn Hàn Liên sư huynh sắp rớt cả nước miếng ra, nhét sách vào đũng quần, Hàn Liên sư huynh vui vẻ cười ha ha.
Cửu Thiên luôn nghi ngờ Hàn Liên sư huynh có phải để vật hư không có thể chứa đồ vật vào trong đũng quần không, nếu không trong đũng quần của hắn ta để nhiều đồ như vậy, tại sao từ bên ngoài không nhìn thấy tỉ gì.
Lắc đầu, loại bỏ những ý nghĩ linh tinh này đi.
Cửu Thiên xoay người đi về phía bậc thang trước mặt.
Hàn Liên hét lên: “Cửu Thiên sư đệ, đệ chắc không phải định leo tầng sáu chứ.
Cửu Thiên bình tĩnh nói: “Nếu đã còn thời gian, tại sao không thử. Hàn Liên sư huynh, huynh ở đây đợi ta một lát.”
Dứt lời, Cửu Thiên đi lên bậc thang, cuồng phong mạnh mẽ lập tức thổi cho quần áo của Cửu Thiên bay phần phật, suýt nữa thổi Cửu Thiên trở lại.
Kim Vũ Sơn ở bên cạnh lớn tiếng nói: “Tầng sáu không phải nơi cậu có thể lên đâu. Cửu Thiên của Nhất Nguyên viện.”
Kim Vũ Sơn nhận mạnh mấy chữ Nhất Nguyên viện.
Cửu Thiên liếc nhìn hắn ta, khẽ cười một tiếng, bước chân kiên định đi lên.