CHƯƠNG 547: BẢN THÂN ANH TẠO NGHIỆP QUÁ NHIỀU
Sau khi cô ăn tối xong trở về phòng ngủ, một lúc lâu cũng không thấy Lục Văn Thù tới đây.
Giữa chừng giúp việc đã đến một lần, nói: “Ngài Lục bận rộn ở phòng làm việc, bảo tôi hỏi bà chủ cần tắm rửa không?”
Lâm Thanh Dung từ chối: “Tôi biết sắp xếp ở phòng tắm, lát nữa tôi tự tắm.”
“Được ạ.”
Không có điện thoại, TV, Lâm Thanh Dung cũng không nhìn thấy, không biết có thể làm gì, cô ngồi trên giường một lát, sau đó lần mò theo vách tường đến phòng tắm tắm rửa.
Một tiếng sau, cô lại lần mò theo vách tường, từ từ đi ra từ trong phòng tắm.
Ngón chân không cẩn thân đá trúng tủ, cơn đau như kim châm khiến Lâm Thanh Dung hít một hơi thật sâu, từ từ ngồi xổm xuống.
Có lẽ với người khác mà nói, không nhìn thấy sẽ rất tuyệt vọng, nhưng cô mù lâu như vậy, trong lòng đã sớm chết lặng rồi.
Với lại dáng vẻ của cô bây giờ, có lẽ không nhìn thấy là tốt nhất.
Bỗng nhiên, trong đầu Lâm Thanh Dung hiện ra cuộc trò chuyện với Tông Sinh ngày đó.
“Tôi bảo người đi điều tra rồi, vừa mới nhận được tin tức, hai người này một người bị thương nặng chết ở bệnh viện, một người xảy ra tai nạn xe cộ, xương cốt được để yên ở trong nhà tang lễ.”
Sẽ không! Sẽ không đâu!
Lâm Thanh Dung choáng váng đầu óc một trận, gần như ngã nhào xuống đất, cả người cô run rẩy, ép mình không nghĩ tới những chuyện kia nữa.
Cậu mợ sẽ không chết đâu.
Là Lục Văn Thù sợ mình lại chạy, cho nên giấu bọn họ đi rồi thôi, chỉ cần mình ngoan ngoãn nghe lời, chắc chắn ngày mai Lục Văn Thù sẽ cho cậu mợ đến thăm mình.
Cô chỉ còn lại hai người thân là cậu và mợ, không thể mất đi bọn họ được nữa.
Lâm Thanh Dung tự nói với mình là Lục Văn Thù đang đùa giỡn mà thôi, ngày mai sẽ có thể gặp bọn họ rồi, khiến tâm trạng bình tĩnh hơn một chút, lần mò đến sau giường, ngoan ngoãn đi lên ngủ.
Nhưng cô đợi rất lâu rất lâu, Lục Văn Thù vẫn không đến phòng ngủ.
Lúc đang ngủ mơ màng, giúp việc tới gõ cửa: “Bà chủ, cô cần xuống lầu ăn bữa sáng không ạ?”
Đã là buổi sáng rồi sao?
Lâm Thanh Dung trả lời giúp việc một câu, lần mò đến phòng tắm rửa mặt, sau đó cẩn thận đi ra khỏi phòng ngủ.
Cô vừa từ từ xuống lầu vừa hỏi: “Ngài Lục xuống chưa?”
Lục Văn Thù đã ngồi ở phòng ăn từ lâu, anh thấy Lâm Thanh Dung vịn cầu thang từ từ đi xuống, bậc thang cao như vậy, sợ cô không cẩn thận sẽ ngã, bèn đứng dậy, bước nhanh tới dìu cô.
Lục Văn Thù nói: “Nếu thật sự không tiện thì bảo giúp việc giúp em, đừng cậy mạnh.”
Lâm Thanh Dung ừ một tiếng.
Cô được đỡ đến ghế ngồi, Lục Văn Thù bảo cô ngẩng đầu, nhỏ nước thuốc vào mắt cô.
Khi ăn cơm, hai người đều không nói chuyện.
Bình thường Lục Văn Thù không phải dễ dàng tức giận, nếu không đã làm ầm lên với cô rồi.
Dường như từ tối hôm qua sau khi ném đũa, người đàn ông này đã trở nên im lặng ít lời hơn, khiến Lâm Thanh Dung rất sợ hãi.
Mãi đến khi ăn sáng xong, Lâm Thanh Dung mới cố lấy can đảm: “Ngày hôm qua anh nói…”
“Lời anh từng nói, anh vẫn nhớ rõ.” Lục Văn Thù nhìn thoáng qua cô, vẻ mặt phức tạp: “Anh gọi điện thoại cho cậu em, em hỏi xem bọn họ có đến không.”
Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt tối tăm không có ánh sáng của Lâm Thanh Dung sáng rực lên, có chút kích động.
Cô biết cậu mợ không chết mà!
Lâm Thanh Dung nắm chặt quần áo, căng thẳng ngồi ở đó, suy nghĩ lung tung xem lát nữa phải nói cái gì với cậu.
Bỗng nhiên, tay cô bị nhét vào một thứ.
Lục Văn Thù nói: “Điện thoại qua rồi, em nói với cậu em đi.
Bàn tay của Lâm Thanh Dung đang run rẩy, một lúc lâu sau đó mới để điện thoại đến bên tai, cô hít thở nhẹ nhàng, một lúc sau mới thử gọi một tiếng: “Cậu?”
“Thanh Dung, là cậu đây.” Đầu bên kia điện thoại là giọng nói quen thuộc của cậu: “Cháu thế nào rồi?”
Giọng nói quen thuộc lâu ngày không gặp khiến trong lòng Lâm Thanh Dung chua xót.
Lâm Thanh Dung muốn hỏi bọn họ sống thế nào, nhưng mở miệng rồi vẫn không nói chuyện, nước mắt không thể khống chế rơi xuống.
“Cậu…” Cô khóc nức nở, cái gì cũng không nói ra được.
Khi trò chuyện với Tông Sinh, cô thật sự cho rằng cậu mợ đã chết rồi, khoảnh khắc kia giống như không còn hy vọng nữa vậy.
“Được rồi được rồi, đừng khóc nữa.” Cậu an ủi Lâm Thanh Dung: “Ngài Lục đối xử với cậu mợ rất tốt, cậu với mợ cháu cũng lo lắng sức khỏe cháu không tốt, mới không dám quấy rầy cháu.”
Lâm Thanh Dung nắm chặt lấy điện thoại, nức nở nói: “Cậu, cháu rất nhớ cậu và mợ, mợ đâu rồi, cháu muốn nói chuyện với mợ, cháu đi tìm hai người có được không?”
“Mợ của cháu mắc bệnh cũ rồi, mấy ngày nay luôn không thoải mái.” Cậu nói: “Nghe ngài Lục nói cháu mang thai, cháu dưỡng thai cho tốt, đợi mợ cháu khỏe hơn, cậu mợ sẽ đi qua thăm cháu.”
“Mợ đau đầu lắm không ạ?” Lâm Thanh Dung hỏi tiếp: “Cháu nhớ cậu mợ, muốn đi tìm hai người.”
“Không đau lắm, có cậu ở đây mà, Thanh Dung à, cháu tập trung chăm sóc mình và đứa con trong bụng cho thật tốt đi, đừng mãi lo lắng cho cậu mợ.”
Lâm Thanh Dung hít mũi: “Dạ.”
“Không nói nữa, cậu lấy thuốc bắc vừa sắc xong cho mợ cháu uống đây, lần sau cậu lại gọi điện thoại cho cháu.”
“Cậu…”
Khó khăn lắm mới nhận được điện thoại, Lâm Thanh Dung lưu luyến không nỡ, muốn nói thêm hai câu với cậu, nhưng bên kia đã cúp máy rồi.
Cô năn nỉ Lục Văn Thù: “Anh dẫn em đi thăm cậu mợ được không, em nhớ bọn họ.”
Lục Văn Thù ngẩng đầu lau đi nước mắt trên mặt người phụ nữ, cảm giác đau lòng đều viết lên trên mặt.
Vợ chồng Lâm Cảnh Phàm đã chết từ lâu rồi, anh biết bọn họ là người thân duy nhất của Lâm Thanh Dung, không muốn tin rằng bọn họ đã chết.
Vì thực hiện lời của mình, tối hôm qua Lục Văn Thù điện thoại liên lạc, điều tra thông tin của Lâm Cảnh Phàm, từ trong video lựa chọn âm thanh của ông, cho kỹ thuật chỉnh âm.
Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại khi nãy chỉ là mang theo máy biến giọng của Lâm Cảnh Phàm để nói chuyện với Lâm Thanh Dung mà thôi.
Lâm Thanh Dung nâng tay anh, để lên má cọ cọ: “Em muốn gặp bọn họ, một lần thôi cũng được, cái gì em cũng nghe theo anh, có được không…”
“Được, nhưng cần phải qua một khoảng thời gian nữa.” Lục Văn Thù động đậy môi, lại nói dối lừa cô lần nữa: “Cậu của em cũng nói với em rồi, mợ em bị mắc lại bệnh cũ, cần tĩnh dưỡng.”
“Không sao, em có thể đợi.” Lâm Thanh Dung không khóc nữa, nở một nụ cười như trút được gánh nặng: “Em biết ngay anh giấu bọn họ đi rồi, anh không có lừa em.”
“Chỉ cần em ngoan ngoãn, sức khỏe tốt hơn một chút, bọn họ sẽ đến thăm em.”
“Ừm, em nhất định sẽ ngoan ngoãn.”
Có lẽ vì nói chuyện điện thoại với cậu rồi, biết bọn họ rất ổn, nên khẩu vị của Lâm Thanh Dung cũng tốt hơn, ăn hết một bát mì hoành thành tôm nõn, còn không có phản ứng thai nghén quá mãnh liệt.
Lục Văn Thù vẫn không đến công ty, ở nhà cùng Lâm Thanh Dung, mời bác sĩ phụ khoa tới đây.
Sau khi bác sĩ phụ khoa kiểm tra cho Lâm Thanh Dung xong thì nói chuyện riêng với Lục Văn Thù, sức khỏe của Lâm Thanh Dung không tốt, đứa nhỏ này thật sự khó giữ được, không bằng bồi dưỡng sức khỏe của cô trước.
Lục Văn Thù nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, mặt xám như tro tàn, đáy mắt lộ vẻ chán nản.
Là anh không bảo vệ cô thật tốt, khiến cô mất đi một đôi song sinh, còn đối xử với cô như vậy, bản thân anh tạo nghiệp quá nhiều, khiến cho con của cô cũng không giữ được.
Một lúc sau, Lục Văn Thù mới khàn khàn nói: “Không giữ được thì… thôi vậy, sức khỏe của cô ấy quan trọng hơn.”
Anh hỏi bác sĩ: “Khi nào thì làm phẫu thuật cho cô ấy?”
Bác sĩ nhìn thoáng qua người đàn ông, cũng thấy không đành lòng: “Ngài chú ý chăm sóc bà chủ trước, hai tuần sau tôi lại đến kiểm tra, nếu thật sự không được, thì lại làm phẫu thuật cho bà chủ.”
Hầu kết Lục Văn Thu trượt lên trượt xuống, cuối cùng nhỏ giọng ừm một tiếng.