CHƯƠNG 472: MẸ SẼ BẢO VỆ CÁC CON THẬT TỐT
“Sẽ nghi ngờ, nhưng camera giám sát hỏng cô ta cũng không tra được cái gì.”
Chồng người phụ nữ có thai lại nghĩ nghĩ: “Anh để ý thấy cô ta nhìn bụng của em rất nhiều lần, đoán chừng nghĩ là do bụng của em lớn nên có đôi khi sẽ không cẩn thận đụng vào người khác.”
“Vậy là tốt rồi.” Người phụ nữ có thai nằm trên ghế dựa, một tay vuốt ve bụng, một bên đắc ý nói: “Không ngờ làm một chuyện nhỏ như vậy là có thể cầm tới ba tỉ, lần mua bán này quá có lời rồi!”
“Anh luôn cảm thấy chuyện này không phải đơn giản như vậy.” Chồng người phụ nữ có thai nhíu mày lại, ẩn ẩn lo lắng.
Người phụ nữ có thai nói: “Ôi dào, anh cũng đừng suy nghĩ lung tung, dù sao chúng ta làm theo lời anh ta nói, chính anh ta nói thất bại cũng không sao, dù sao chúng ta cầm ba tỉ này cũng được rồi.”
“Có ba tỉ này, chúng ta trực tiếp đi nước Mỹ đi, ở bên kia nghỉ phép, sinh con!”
Không ưu sầu giống như chồng mình, người phụ nữ có thai đắc ý mặc sức tưởng tượng về kế hoạch tương lai.
Ảo tưởng con mình sẽ có quốc tịch nước Mỹ, tiền còn lại sẽ để đầu tư làm ăn nhỏ, tháng ngày vui vẻ!
“Chồng, ngày mai anh đi xin hộ chiếu…” Người phụ nữ có thai nói với chồng mình.
Cô ta nói chuyện quá nhanh, đột nhiên bị múi quýt làm cho bị nghẹn.
“Làm sao vậy, không sao chứ?”
Người chồng thấy khuôn mặt cô ta trướng lên, đem chiếc xe giảm tốc lại, muốn ngừng ở ven đường nhìn cô ta một cái.
Nhưng lại không chủ ý đường phía trước.
Đèn xanh trong nháy mắt biến thành đèn đỏ, một chiếc xe tải từ đường bên trái vọt ra, trực tiếp đâm thẳng vào xe hơi nhỏ!
“Ầm!”
—
Trường Bình nói mình đã lớn nên không muốn ngủ cùng người khác nhưng Dương Yến vẫn ở lại cùng cậu bé một đêm.
Lúc đầu nói chờ cậu bé đi ngủ sẽ trở về.
Kết quả bảo bảo làm ầm ĩ đến hơn mười một giờ khiến cô cũng có chút mệt rã rời, sợ ra ngoài không đón được xe nên liền tới ngủ ở phòng dành cho khách.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, thấy chó becgie ghé vào trên mặt thảm ngủ.
“Chào buổi sáng.”
Dương Yến sờ đầu chó becgie, nhanh chóng đi vào phòng tắm rửa mặt, lúc ra thay quần áo mới phát hiện không thấy khăn lụa.
Cô lập tức quay đầu nhìn chó becgie: “Có phải là mày đem khăn lụa đi mất rồi hay không?”
Chó becgie chỉ quẫy đuôi xông tới chỗ cô, ánh mắt vô tội.
Dương Yến dùng ánh mắt trừng nó.
Trừng một hồi lâu thấy nó vẫn thờ ơ, cô còn phải đi chuẩn bị bữa sáng, cứ như thế đã.
Sau khi xuống lầu, cô thấy một cái thân ảnh nho nhỏ đang bận rộn trong phòng bếp, thoang thoảng có thể ngửi thấy mùi thơm của cháo.
Dương Yến kinh ngạc nói: “Cháu cũng biết nấu cháo sao?”
“Dì, dì dậy rồi?” Trường Bình quay đầu nhìn Dương Yến một chút, đứng lên ghế đẩu băm thịt: “Đúng vậy, cháu không biết nấu cơm nhưg nấu cháo thì vẫn làm được.”
“Cũng được, không để chính mình bị đói là được.” Dương Yến cười cười: “Vậy dì sẽ đợi để ăn bữa sáng chảu làm.”
“Có ngay đây, chờ một chút là xong!”
Ước chừng mười phút sau, cháo thịt băm thơm ngào ngạt và trứng tráng đã đặt ở trên bàn ăn.
Trường Bình ngồi đối diện với Dương Yến, đung đưa hai chân.
Sau khi uống vào mấy ngụm cháo, cậu bé ngẩng đầu nhìn về phía Dương Yến: “Dì, mẹ cháu có liên lạc với dì không?”
Dương Yến dừng động tác lại, rất nhanh đã khôi phục vẻ bình thường: “Không.”
“Cũng đã lâu mẹ cháu không gọi điện thoại cho cháu rồi.” Trường Bình sầu não uất ức: “Ba ở bên kia bận rộn như vậy sao? Có phải bọn họ đã quên mất trong nhà còn có đứa con trai này hay không.”
“Dì, dì nói… Có phải ba cháu xảy ra chuyện gì rồi hay không?”
Trong lòng Dương Yến nhảy một cái, tiếp theo lườm cậu bé một cái, tức giận nói: “Đừng có đoán mò, cha mẹ cháu vẫn rất tốt! Có thể là thật sự quá bận bịu nên không có thời gian gọi điện cho cháu mà thôi.”
Cô vươn tay, hung hăng véo cái mũi cậu nhóc một cái: “Chú hai cháu cho cháu ăn ngon uống sướng, còn không tốt hay sao?”
“Tốt, cháu chỉ là nhớ bọn họ mà thôi.”
Dương Yến mấp máy môi, cười nói: “Chờ buổi chiều dì gọi điện thoại hỏi một chút, nếu bọn họ thực sự bề bộn nhiều việc, trong thời gian ngắn không về được, dì dẫn cháu tới tìm bọn họ, được không?”
“Thật sao?”
“Thật, dì đã lừa cháu bao giờ chưa?” Dừng một chút, Dương Yến lại nói: “Trong khoảng thời gian mẹ cháu ra nước ngoài này, tập đoàn Tống thị ngo ngoe muốn động, có tin đồn giả là mẹ cháu đã xảy ra chuyện là muốn đoạt quyền của mẹ cháu.”
“Trường Bình, nếu cháu nghe thấy bên ngoài đồn đại cái gì thì không được tin, lấy dì làm chuẩn, biết không? Dì sẽ giúp mẹ cháu quản lý Tống thị thật tốt.”
Trường Bình gật gật đầu: “Cháu biết, trước đó mẹ đã nói với cháu chuyện của Tống thị, nếu cháu lớn nhanh một chút thì tốt rồi, cháu có thể chia sẻ một chút giúp mẹ, không để mẹ cháu phải mệt mỏi như vậy nữa.”
“Không sao, không phải ba cháu đã trở về rồi sao?” Trong lòng Dương Yến nghẹn lại khó chịu nhưng đối mặt với cậu bé lại không thể không giả vờ một bộ nhẹ nhõm ngữ khí.
“Cháu đã lớn rất nhanh rồi, nếu lớn nhanh hơn nữa là thành yêu quái mất, như vậy sao được? Cháu chỉ cần tin tưởng dì, không nên bị những tin tức kia làm cho dao động, còn lại dì sẽ giải quyết.”
“Vâng, cháu tin tưởng dì!”
Thấy cậu bé đối với mình hoàn toàn tin tưởng không chút nghi ngờ, Dương Yến lặng lẽ thở dài một hơi.
Trường Bình bảo Dương Yến lái xe thể thao tới công ty nhưng Dương Yến từ chối.
Chiếc Mercedes Benz này Phương Tinh Nghị đã lái ra ngoài mấy lần nên không ít người nhận ra, nếu cô thật sự lái nó đi làm, bị đồng nghiệp trong công ty trông thấy thì cô phải giải thích như thế nào.
Dương Yến ra khỏi khu nhà, tới bên cạnh đường đi bắt một chiếc xe.
Trên đường tới công ty, cô mở điện thoại ra đọc tin tức một chút.
Đúng như suy đoán của cô, chuyện Tống Tịnh Hòa xảy ra tai nạn xe cộ ở nước ngoài dưới sự thôi thúc của một số người đã bị treo ở đầu các trang web tin tức lớn.
Cô chụp màn hình gửi cho trợ lý và thư ký của Tống Tịnh Hòa, để bọn họ liên hệ trang web xử lý.
Ngoại trừ tin tức này, Dương Yến còn nhìn thấy một tin tức nhỏ khác.
Tin tức thông báo ở một đoạn đường nào đó, một chiếc xe hơi nhỏ bị xe tải đâm phải, người phụ nữ có thai và đứa bé trong bụng ngồi ở ghế phụ tử vong tại chỗ, người đàn ông thì được đưa đến bệnh viện, còn đang cấp cứu.
Tai nạn giao thông kiểu này mỗi ngày đều xảy ra khắp nơi cả nước, không có gì là lạ.
Nhưng phía dưới tin tức có dán ảnh chụp người phụ nữ có thai và người đàn ông kia, tên tuổi, còn có biển số xe.
Dương Yến nhìn lướt qua ảnh chụp.
Phát hiện hai vợ chồng xảy ra tai nạn xe cộ này chính là người tối hôm qua ở cửa hàng không cẩn thận đụng vào cô!
Cô sững sờ nhìn tin tức, đầu óc bối rối rất lâu.
Cô còn đang định tìm người điều tra số điện thoại của chồng người phụ nữ có thai kia một chút, còn chưa kịp làm gì không nghĩ tới bọn họ lại bị tai nạn xe cộ.
Một lần nữa lật xem tin tức, Dương Yến xem báo có viết người phụ nữ có thai ăn quýt bị nghẹn, dường như người chồng lo lắng cho vợ mình nên không để ý chiếc xe tải đi tới, cho nên mới tạo thành trận bi kịch này.
Nhớ lại tối hôm qua nhìn thấy bụng người phụ nữ có thai kia nổi lên cao cao, trong lòng Dương Yến nổi lên một trận tiếc hận.
Chờ mấy ngày nữa là sinh bảo bảo rồi, kết quả…
Cô cách một lớp quần áo sờ lên bụng.
Mặc dù mấy nhóc con kia tối hôm qua nháo cả một đêm, buổi sáng tỉnh lại cũng lại làm ầm ĩ nhưng bây giờ một chút tức giận cô cũng không có, chỉ muốn bảo vệ bọn nó thật tốt.
“Còn bắt các con đi làm cùng với mẹ, thật xin lỗi.” Nghĩ đến người đàn ông bạc tình bạc nghĩa kia, trong lồng ngực Dương Yến đều cảm thấy khó chịu: “Yên tâm, mẹ sẽ bảo vệ các con thật tốt.”
Đây là con của cô, một mình cô cũng có thể nuôi được bọn chúng.
Sau khi đến công ty, Dương Yến liền bắt đầu công việc bận bịu của mình, vội vàng họp, xem tài liệu.
Dường như không dừng lại một phút nào.
Lúc rảnh rỗi, cô sẽ gọi điện thoại cho trợ lý Tư hỏi chuyện bên XL châu Á kia thế nào.
Trợ lý Tư bắt đầu tới hỗ trợ.
Qua hai ngày sau, chờ lúc Dương Yến gọi điện thoại, trợ lý Tư nói với cô: “Tổng giám đốc Phương đã tìm được anh Ngự, người không sao, chỉ là…”
Dương Yến vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là thế nào?”
Qua mấy giây, tiếng thở dài của trợ lý Tư liền truyền tới: “Sau khi anh Ngự biết cô Tịnh Hòa vẫn chưa tỉnh lại thì như bị điên chạy đi tìm Ngự Trưởng Quan, cùng Ngự Trưởng Quan ầm ĩ lên.”