Mục lục
Nam Thần Nhà Tôi - Dương Yến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 520: ANH ĐÂY LÀ MANG ĐẠO ĐỨC CỦA BỌN ĂN CƯỚP

So với sự bực tức của cô, thần sắc của Phương Tinh Nghị lại rất ung dung, còn nói: “Tinh trùng của anh chất lượng tốt, đổi người khác chưa chắc có thể khiến em mang thai ba. Dương Yến, em muốn con thì phải chấp nhận điều kiện của anh.”

“Mẹ!” Dương Yến nhìn sang mẹ Dương: “Mẹ không thay con nói vài lời sao?”

“Mẹ, mẹ cũng không có gì để nói.” Mẹ Dương đột nhiên bị điểm đến tên thì có chút phản ứng không kịp, bà cẩn thận nói: “Mẹ thấy tổng giám đốc Phương nói rất có đạo lý…”

“Có đạo lý cái rắm, anh ta đây là mang đạo đức của bọn ăn cướp mà!”

Mẹ ruột cũng không đứng về phía mình đã khiến Dương Yến tức đến nội thương, đẩy mạnh chiếc ghế ra, đùng đùng bỏ đi.

“Bác gái, mọi người cứ ăn đi.” Phương Tinh Nghị nói xong thì rảo bước đuổi theo.

Dương Yến vừa đi đến hoa viên thì đã bị Phương Tinh Nghị túm lại: “Về nhà sao? Anh đưa em về.”

“Không cần anh đưa về!” Dương Yến quát: “Anh buông tay ra!”

Phương Tinh Nghị nghe những để ngoài tai, dắt cô đến bãi đỗ xe ngoài trời, rồi ép buộc cô lên xe.

Sau khi yên vị trên ghế lái, Phương Tinh Nghị thấy cô ngồi đó mà mặt mày lạnh lùng tức giận, không nói cười, thì nghiêng qua thắt dây an toàn cho cô.

Dây an toàn vắt ngang qua bụng của Dương yến, có thể nhìn thấy cái bụng hơi phình ra của cô.

Phương Tinh Nghị chỉnh dây an toàn lệch ra một chút, cũng thử độ đàn hồi, tránh tình trạng dây an toàn đè ép vào bụng của cô.

Một bên khởi động xe, Phương Tinh Nghị một bên hỏi cô: “Về chung cư?”

Dương Yến quay qua nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ, không có để ý đến anh.

Xe rời khỏi biệt thự nhà họ Phương, trong xe cả hai cũng không ai nói chuyện.

Phương Tinh Nghị thấy hơi lạnh từ điều hòa thổi về phía Dương Yến liền đưa tay chỉnh nhiệt độ lên cao hơn một chút.

Sau khi Dương Yến thấy nhiệt độ tăng lên, lại sa sầm mặt chỉnh điều hòa xe xuống, hướng về mình.

“Đừng nháo.” Phương Tinh Nghị lại chỉnh lại.

“Ai nháo với anh, tôi nóng!” Dương Yến không khách khí nói, lại chỉnh lại điều hòa hướng về phía mình: “Anh nếu không muốn tôi ngồi xe của anh thì dừng xe lại, để tôi xuống xe!”

“Để điều hòa thổi thẳng vào người, lát nữa em sẽ không thoái mái.” Phương Tinh Nghị nói.

Thấy Dương Yên vẫn muốn chỉnh lại thì ánh mắt lạnh lùng của anh quét qua.

Có một loại cảm giác không dám nhúc nhích, tiếp tục xu hướng cùng cô nói đạo lý.

Mặt mày của Dương Yến xạm lại, tiếp xúc nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Phương Tinh Nghị lái xe đến vào gara, rồi dẫn Dương Yến vào thang máy đưa đến tầng hai của Cẩm Thời Ký.

Khi hai ngươi bước ra khỏi thang máy, Dương Yến bởi vì mặc váy cưới quá bắt mắt nên bị người xung quang nhìn chằm chằm vào.

“Tổng giám đốc Phương.” Nhân viên phục vui đến đón, chỉ liếc qua Dương Yến một cái, mỉm cười lịch sự: “Lâu lắm không thấy anh đến đây, vừa hay còn một phòng vip, tôi dẫn anh qua đó.”

Phương Tinh Nghị nhàn nhạt ừm một tiếng, kéo Dương Yến đến phòng bao.

“Anh dẫn tôi đến đây làm gì?” Dương Yến mặt mày sa sầm: “Tôi không ăn, tôi muốn về!”

Cô cũng phát hiện mặc váy cưới quá khiến người khác chú ý!

Phương Tinh Nghị không hề buông tay, ngược lại nắm càng chặt hơn: “Vừa nãy ở nhà anh thấy em chưa ăn gì nên dẫn em đến đây ăn một chút.”

“Đó là nhà anh, không phải nhà tôi!”

“Tôi cũng không có nói là nhà của em.” Phương Tinh Nghị cúi đầu liếc nhìn cô: “Hay là cô Dương đang nghĩ cái gì đó?”

Dương Yến ngây người, sau khi phản ứng lại biết không ổn thì lập tức ngậm miệng lại.

Hai người nháo từ sáng đến bây giờ, Dương Yến cũng thấy mệt mỏi, cảm thấy còn nháo nữa, người đàn ông này vẫn sẽ như cũ làm loạn.

Sau khi cầm menu lên, cô không khách khi gọi đồ ăn.

Không đến nửa tiếng, đồ ăn đã gọi đều được đưa tới.

Dương yến cả ngày chưa ăn gì, quả thật có chút đói, cộng thêm đồ ăn của Cẩm Thời Kỳ lại rất ngon, cô ăn mà không để ý gì cả, thức ăn nhét đầy miệng.

“Từ từ thôi.” Phương Tinh Nghị thật sự sợ cô bị nghẹn liền đưa cho cô ly nước nho: “Không ai đuổi em đi đâu.”

Dương Yến ngẩng đầu liếc nhìn anh, miệng nhét đầy thức ăn, nói chuyện cũng mơ hồ không rõ.

“Anh… đừng nói gì cả…”

Phương Tinh Nghị thấy cô như vậy mà không nhịn được cười: “Được được, anh không nói nữa.”

Dương Yến cắn một miếng thịt vịt quay, còn chưa kịp nhuốt xuống thì đã có một cảm giác buồn nôn sộc tới.

Sắc mặt của cô đều trắng cả ra.

Sau khi tìm được thùng rác thì nôn ra hết.

“Làm sao thế” Phương Tinh Nghị lo lắng bước tới xem, sắc mặt cũng biến: “Nghén sao?”

Dương Yến nhận lấy ly nước mà anh đưa thì uống một ngụm lớn, cảm giác vẫn nôn nao không thoải mái: “Phiền chết đi được, phản ứng thai nghén thời gian này lại nặng hơn rồi, ăn được chút gì thì đều nôn ra hết!”

Sao người ta mang thai thích ăn này ăn kia thì cô ăn gì mới nuốt trôi, lại nôn rồi, không khác gì lúc chưa ăn!

Phương Tinh Nghị thấy thế cực kỳ đau lòng.

Anh biết người phụ nữ từ khi bắt đầu mang thai thì phải chịu khổ không ít, đây vẫn là lần đầu tiên anh trực tiếp cảm thấy.

Dương Yên nôn đến mực mặt mày không còn huyết sắc, tinh thần phờ phạc.

“Ăn hoa quả không?” Phương Tinh Nghị dịu dàng hỏi: “Anh kêu họ đưa tới?”

“Không ăn nổi!” Dương Yến vốn đã thấy phiền, khi nhìn thấy tên thủ phạm gây ra thì càng phiền hơn” “Phương Tinh Nghị anh là đồ khốn, anh lúc đó tại sao không dùng biện pháp tránh thai!”

Mang thai càng lâu, bởi vì các bé cứ đạp loạn, khiến phản ứng thai nghén của cô tăng lên, xóa sạch những cảm giác hưng phấn trước đó.

Cô hận chết người đàn ông này!

Phương Tinh Nghị ho nhẹ, sắc mặt có chút không tự nhiên: “Anh lúc đó có hỏi em, là em nói tùy ý…”

“Anh thả rắm!” Dương Yến mắng: “Lúc đó tôi có thể biết anh nói cái gì sao?”

Phương Tinh Nghị biết cô khó chịu, ngữ khí khi nói đều rất nhẹ nhàng: “Được được, đều là anh không tốt. Em uống chút canh cà chua, cay đấy, chắc sẽ không nôn nữa.”

Dương Yến mới ăn được hai thìa, kết quả lại cảm giác buồn nôn trào lên, đánh rơi cả chiếc thìa đi nôn tiếp.

Cô thấy Phương Tinh Nghị vẫn ở bên cạnh, lạnh mắt nói: “Anh ngồi ra xa chút, đừng đứng gần tôi, nhìn thấy anh lại thấy phiền!”

Anh bị mắng chửi thậm tệ, đành bất lực ngồi sang một góc.

Đến cuối cùng cả bàn ăn đều nguội hết, Dương Yến cũng chỉ uống được ít canh cà chua.

Cảm giác buồn nôn trong dạ dày khiến cô ăn không trôi.

Sau khi ăn xong, Phương Tinh Nghị lái xe đưa cô về nhà.

Không khí mát mẻ khiến trong lòng Dương Yến không bực bội như trước nữa, dần bình tĩnh lại.

Dương Yến nhàn nhạt nói: “Phương Tinh Nghị, anh không cần lúc nào cũng đối xử tốt với tôi đâu, thật sự không cần. Tôi nói chúng ta đã kết thúc rồi, không phải nói đùa.”

“Anh biết.” Phương Tinh Nghị ừm một tiến: “Anh không có dồn hết tâm tư, là em mang thai, tính khí dễ nóng nảy, nếu như đổi làm bạn hay người xa lạ, anh vẫn bao dung với em như vậy.”

“Ý của anh là tôi nghĩ nhiều rồi, muốn quay lại với anh sao?”

“Em là nghĩ như thế sao?”

“…” Dương Yến tức không nói lên lời, mất một lúc mới thả ra vài từ: “Phương Tinh Nghị anh thật sự là cao thủ nói suông, tôi không chơi lại với anh.”

Phương Tinh Nghị khẽ cười: “Anh không có nói suông với em.”

Dương Yến mặt mày cau có, không thèm quan tâm anh nữa.

Xe tiến vào tiểu khu, trước cửa khu chung cư Dương Yến nhìn thấy Hứa Cung Diễn đang ngồi trên bậc thềm.

Trên người anh ta còn mặc bộ lễ phục, thần sắc mệt mỏi, tay trái cầm điện thoại, hình như đang gọi điện cho ai đó.

Cô cứ mải nháo với Phương Tinh Nghị, thiếu chút nữa quên mất Hứa Cung Diễn.

Bây giờ thấy anh ta chạy đến đây đợi mình, trong lòng liền thấy tội lỗi.

Cô dâu trong ngày cưới bị bắt đi, đoán chắc các quan khách cũng sẽ cười nhạo Hứa Cung Diễn.

Sau khi xe dừng lại, Dương Yến lập tức tháo dây an toàn ra, vội vàng đẩy cửa xe bước xuống, gọi một tiếng.

“Cung Diễn.”

Hứa Cung Diễn ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Dương Yến thì hai mắt phát sáng, cúp điện thoại, đứng dậy bước nhanh về phía cô.

Chỉ là còn chưa chạm được vào cô, Phương Tinh Nghị đã cản tay của của anh lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK