Mục lục
Nam Thần Nhà Tôi - Dương Yến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 501: CÔ KHÔNG SỢ TÔI LÀ NGƯỜI XẤU SAO?

“…”

Tông Sinh cho rằng cô đang nói đùa với mình, bèn lắc lắc tay trước mặt cô, ra vẻ muốn đánh cô.

Nắm đấm đã gần đến sát mặt vậy mà cô vẫn như cũ không hề chớp mắt.

Sau khi xác định người phụ nữ trước mặt không phải đang đùa giỡn mình, Tông Sinh bèn phải đưa cô đi tìm bác sĩ.

Lâm Thanh Dung nghe thấy tiếng đóng cửa, bốn phía trở nên yên tĩnh khiến đáy lòng cô vô cùng hoảng loạn.

Đặc biệt là trước mắt chỉ có một màng đen, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, cô chỉ đành giữ chặt chăn.

Sau khi đến nước Y, cô được sắp xếp ở trong một khu dân cư, còn có cả người giúp việc chăm sóc nữa.

Đến sống được vài ngày, đột nhiên có vài người đàn ông xông vào, bọn họ giết người ngay trước mặt cô, mà cô còn chưa kịp phản ứng gì đã bị đánh cho hôn mê bất tỉnh.

Sau khi tỉnh dậy, Lâm Thanh Dung không nhìn thấy bất cứ thứ gì, những người đó muốn động vào cô, bị cô vừa túm vừa cào liền nổi giận, còn lấy roi đánh cô, nói muốn đưa cô đi.

Lâm Thanh Dung đợi mãi cho đến khi âm thanh của đám người đó không còn nữa, mới mò mẫm bám vào tường tìm đường trốn ra, có thể do cô không nhìn thấy nên đối phương cũng không đề phòng chút nào, vì thế mà sau một lúc khó khăn mò mẫm cô cũng ra được bên ngoài.

Cô cũng không biết mình đang ở đâu, nghe có tiếng người đang nói chuyện liền muốn hỏi bọn họ đồn cảnh sát ở đâu, không ngờ lại đụng phải một bằng nhóm xã hội đen.

Thế nhưng Lâm Thanh Dung thực sự may mắn vì sau khi người đồng hương đó nhìn thấy cô đã ra tay cứu, nếu không bây giờ cô thực sự đã xong đời rồi.

Lúc cô đang nghĩ ngợi lung tung thì nghe thấy tiếng mở cửa, có một người đàn ông đang nói tiếng anh.

“Mắt của cô ấy có vẻ có vấn đề.”

Một bác sĩ nhãn khoa tiến đến kiểm tra cho cô.

Sau đó hỏi cô: “Gần đây mắt của cô có bị bỏng không, hay đầu có bị đập vào đâu không?”

“Không có” Lâm Thanh Dung căng thẳng nắm chặt chăn, trả lời bác sĩ: “Tỉnh dậy liền không nhìn thấy gì rồi!”

“Không ăn nhầm thứ gì chứ?”

“Không có.”

Bác sĩ ngỏ ý muốn cho Lý Tiệp Dư chụp CT, thế nhưng Tông Sinh ở bên cạnh lập tức lên tiếng: “Cô ấy đang mang thai, còn đang phải uống thuốc dưỡng thai, không thể chụp được đúng không?”

Nghe được những lời này, Lâm Thanh Dung đưa tay sờ bụng, vừa vui vẻ vừa biết ơn.

Mấy ngày nay cô ngây ngây ngốc ngốc, chưa biết phải đối mặt thế nào, còn cho rằng đứa trẻ không giữ được, vì thế khi mới tỉnh lại không dám hỏi Tông Sinh, không ngờ đứa trẻ vẫn còn.

Bác sĩ nhãn khoa nói: “Tôi kiểm tra cho cô ấy nhưng không phát hiện ra điều gì, chắc là chỉ bị mù tạm thời. Đành chờ đợi thôi, nếu mà tình trạng này không có gì thay đổi, đợi cô ấy sinh đứa bé xong rồi kiểm tra chi tiết cũng được.”

Sau khi bác sĩ rời đi, Tông Sinh ngồi trên ghế xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhức: “Tôi đã làm gì thế này! Ôi, sớm biết cứu cô kéo theo nhiều việc như thế, tôi đã mặc kệ cô rồi.”

Nhưng anh ta vẫn chưa hết hi vọng hỏi Lâm Thanh Dung: “Thật sự không nhớ bạn cô tên gì sao, sống ở đâu cũng không biết sao?”

Lâm Thanh Dung vẫn như cũ lắc đầu.

Vừa nãy cô vốn muốn báo số điện thoại của Dương Yến, nhưng lại nghĩ Dương Yến có rất nhiều việc phải làm, không muốn vì mình mà khiến cô ấy bận tâm, liền từ bỏ ý định.

Lâm Thanh Dung liếm đôi môi khô nứt nẻ của mình: “Chúng tôi đến đây du lịch, bị lạc nhau, số điện thoại… tôi cũng không nhớ nữa.”

“Ảnh chụp thì sao, cũng không có sao?”

“Hình như bị mất rồi.”

“Mẹ kiếp!” Tông Sinh vò đầu bứt tai, tức đến muốn khóc: “Cô không liên hệ được với bạn cô, cũng không thể cứ dựa vào tôi như thế, tôi còn rất nhiều việc phải làm đó!”

“Đúng rồi!” Anh ta dường như chợt nhớ ra một điều: “Cô đã mang thai, chắc phải nhớ số điện thoại của ba đứa bé chứ!”

Ánh mắt Lâm Thanh Dung khẽ chuyển động, thì thầm nói: “Không nhớ!”

“…”

Tông Sinh nằm đơ ra trên ghế như con cá chết, suy nghĩ xem liệu có nên đưa Lâm Thanh Dung đến đại sứ quán hay không.

Sau một lúc anh ta liền vứt suy nghĩ đó qua một bên, lại thấy hai tay của Lâm Thanh Dung đang sờ loạn trên cơ thể, dường như là đang muốn cởi quần áo khiến anh ta bị dọa nhảy dựng ra khỏi ghế, lao ra ngoài cửa.

“Đừng đừng, Tôi không có hứng thú với cô.” Tông Sinh nhăn mặt: “Không nhớ được thì thôi, chúng ta từ từ nói chuyện được không?”

Lâm Thanh Dung sờ thấy bên trong quần áo có thứ gì đó.

Sau khi khẳng định chưa bị mất mới từ bên trong lấy nó ra, cầm lấy sợi dây chuyền giơ lên: “Tôi dùng cái này trả cho anh, đủ không?”

Tông Sinh thở phào nhẹ nhõm: “Hóa ra cô đang tìm đồ, dọa chết tôi rồi.”

Vậy mà anh ta lại cho rằng người phụ nữ này lại muốn gây rắc rối!

Tông Sinh cầm lấy sợi dây chuyền, mặt dây chuyền là một bông hoa hướng dương bằng đá quý vô cùng rực rỡ.

“Chết tiệt, Van Cleef & Arpels phiên bản giới hạn!” Tông Sinh thường tặng trang sức cho đối tác nữ nên đối với thứ hàng hóa xa xỉ này cũng có một chút hiểu biết.

Mặt dây chuyền trên tay vừa nhìn là biết là hàng hiệu chính hãng, không phải giá trị bình thường.

Lâm Thanh Dung ậm ừ nói: “Làm phiền anh giúp tôi đem nó đi bán, tôi trả tiền cho anh, sau đó lại phiền anh tìm giúp tôi một nơi ở, tìm một người giúp việc, rẻ nhất là được, số tiền còn lại đều là của anh.”

Tông Sinh tò mò hỏi: “Nếu cô và bạn cô thực sự đã lạc nhau, tôi đưa cô đến đại sự quán, bảo bọn họ sắp xếp đưa cô về nước là được rồi, làm gì mà cần tôi giúp cô tìm chỗ ở, cô định sống ở đây sao?”

“Tôi… không muốn quay về.” Lâm Thanh Dung nói: “Tôi như thế này quay về cũng không tiện.”

Nghe thấy giọng điệu bất cần của cô gái, trong đầu Tông Sinh nghĩ ra rất nhiều chuyện, bèn tò mò hỏi: “Chắc không phải là cô với bạn trai cãi nhau, nên anh ta ném cô lại một mình ở đây rồi một mình trở về chứ, cho nên cô mới…”

“Ừm, đã chia tay rồi.”

Tông Sinh nhíu mày, thay cô phẫn nộ: “Mẹ kiếp! Thật là đồ đàn ông đểu cáng! Cãi nhau đến thế nào cũng không thể vứt bỏ bạn gái đang mang thai ở đây chứ, tôi mà là anh ta thì chết đi cho rồi!”

“Anh là người tốt.” Lâm Thanh Dung nói: “Làm phiền anh giúp tôi một lần nữa nhé!”

“…”

Tông Sinh vốn dĩ muốn từ chối, nhưng nhìn cơ thể gầy gò của người phụ nữ trước mặt, hơn nữa đêm qua còn nhìn thấy cô bị thương, mắt lại còn bị mù, thật sự anh không thể nhẫn tâm như thế được.

Haizz!

Ai bảo anh thuận tay cứu cô chứ!

Tông Sinh thở dài, đột nhiên trong lòng xuất hiện ý nghĩ táo báo và kích thích, ánh mắt nhìn Lâm Thanh Dung cũng thay đổi.

“Tôi sẽ giúp cô tìm một nơi ở, còn tìm người chăm sóc cô và đứa con của cô, tiền bán dây chuyền của cô tôi cũng không cần, chỉ cần cô giúp tôi một chuyện, cô bằng lòng không?”

Lâm Thanh Dung hỏi anh: “Giúp chuyện gì?”

Tông Sinh miễn cưỡng nói: “Mẹ tôi đang quyết liệt ép tôi tìm bạn gái, nếu tôi mà còn không tìm được bạn gái, bà ấy sẽ khiến cho công ty của tôi tự sinh tự diệt, vì thế…”

Sợ Lâm Thanh Dung không đồng ý, anh còn bổ sung thêm: “Cô chỉ cần làm bạn gái của tôi trên danh nghĩa, phối hợp với tôi là được, cô yên tâm, tôi sẽ không động vào cô, còn có, nếu bạn trai cô mà đến tìm đến cô ngỏ ý quay lại, cô phải nói cho tôi biết trước, miễn đừng để mẹ tôi nghi ngờ, cô cảm thấy thế nào?”

“Được!” Lâm Thanh Dung hầu như không suy nghĩ mà trực tiếp gật đầu đồng ý ngay.

Phản ứng nhanh chóng của cô khiến Tông Sinh không ngờ đến: “Cô không sợ tôi là người xấu sao?”

“Nếu anh thực sự là người xấu, hôm qua đã không cứu tôi rồi.”

“…”

Tông Sinh đem sợi dây chuyền đặt vào lòng bàn tay cô: “Cái này cô giữ lại đi, dù sao thì cô cũng không còn thứ gì.”

“Tôi và con cũng cần dùng tiền để sống, không thể lợi dụng anh được.” Lâm Thanh Dung lại đem sợi dây chuyền đặt trở lại tay anh, trên mặt mang theo nét đau khổ: “Tôi giữ nó lại, cũng không có tác dụng gì.”

Ngón tay người phụ nữ này vô cùng mảnh khảnh, mềm mại nhưng lại rất lạnh, khi cô chạm vào tay Tông Sinh liền khiến anh giật mình.

Thân thể cô ấy thế này, rốt cuộc làm thế nào có thể giữ được đứa trẻ chứ?

Ở nước Y, Tông Sinh có bất động sản vì vậy liền bảo người thu dọn lại một chút, sau đó đưa Lâm Thanh Dung đến ở.

Vì Lâm Thanh Dung đã mất hộ chiếu, không có giấy tờ chứng minh thân phận, Tông Sinh tìm đến một cơ sở ngầm làm giả danh tính cho cô: “Tên của cô là gì? Hoặc là cô thuận tiện nghĩ một cái tên cũng được.”

Lâm Thanh Dung nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn là nói với anh một cái tên giả: “Du Khiết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK