Mục lục
Nam Thần Nhà Tôi - Dương Yến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 528: EM GIỐNG VỚI NGƯỜI HỌ PHƯƠNG ẤY, TÂM ĐỊA ÁC ĐỘC NHƯ NHAU

Trợ lý Tư nhíu mày nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Nhưng mà trồng hoa anh túc sẽ không bị phán nhiều năm tù, suýt chút nữa La Tử Úy đã hại chết cô nhà, tâm địa độc ác, dễ dàng tha cho cô ta như vậy sao?”

Phương Tinh Nghị lạnh lùng nhìn anh ta: “Việc gì cũng để tôi nói thì còn cần cậu làm gì?”

“Dạ, tôi hiểu rồi.” Trợ lý Tư phản ứng rất nhanh nhẹn, trong lòng thầm nghĩ rằng mình đúng là một người trợ thủ toàn năng: “Tổng giám đốc Phương này, tôi cảm thấy ngoại trừ việc không thể sinh con cho anh thì chẳng có việc gì mà tôi không giải quyết được hết.”

“…” Sắc mặt Phương Tinh Nghị đen sì ngay tức khắc.

Sau khi trợ lý Tư nhìn thấy thế mới cười gượng gạo: “Ha ha ha, tôi chỉ nói đùa thôi mà tổng giám đốc Phương.”

“Câm miệng, lái xe đi!”

Trợ lý Tư chỉ sợ Phương Tinh Nghị lại ghi thêm món nợ của mình vào danh sách đen, bèn nghiêm túc lái xe.

Ở hàng ghế sau, Phương Tinh Nghị lướt điện thoại, tựa như đang đọc gì đó.

Chưa đầy hai phút sau, anh lại hỏi trợ lý Tư: “Món tiền Lâm Thanh Dung đưa cho La Tử Úy là lấy từ đâu ra?”

“Việc này ấy à.” Trợ lý Tư đã điều tra chuyện này từ lâu, bèn nhanh chóng trả lời: “Cô ấy giữ card của cậu Lục, rồi chuyển tiền qua mạng cho La Tử Úy, nhưng mà Lâm Thanh Dung đã được cô nhà đưa ra nước ngoài rồi ạ.”

“Qua nước nào rồi?”

“Lần đó tôi điều tra chuyến bay của cô ấy thì biết cô ấy sang nước Y, bắt xe đến thành phố nào thì tôi không biết.”

Phương Tinh Nghị cúi đầu im lặng.

Bởi vì đây là chuyện riêng của Lục Văn Thù và Lâm Thanh Dung nên anh để cho bọn họ tự xử lý với nhau, lần này anh có thể đoán được mục đích tại sao Dương Yến lại đưa Lâm Thanh Dung sang nước ngoài, cô ấy không biết Lục Văn Thù tìm được Lâm Thanh Dung.

Trợ lý Tư lại tiếp tục nói thêm: “Tổng giám đốc Phương, cậu Lục cũng nhờ tôi khi nào nghe ngóng được tin tức của cô Lâm thì báo cho cậu ấy biết.”

“Cái gì, cậu cảm thấy tôi xếp ít việc cho cậu quá à?”

“Đủ rồi đủ rồi!” Trợ lý Tư đã hiểu ý tứ của Phương Tinh Nghị, gương mặt trở nên não nề: “Tổng giám đốc Phương tha cho tôi đi, tôi mà bận thêm chút nữa thì hết thời gian hẹn hò với bạn gái mất.”

Ánh mắt Phương Tinh Nghị tối sầm đi, lạnh nhạt nói: “Kêu Lục Văn Thù tự đi giải quyết, đúng thật là thời gian gần đây cậu ta hơi khốn nạn.”

Lúc ấy anh còn đang bận đầu tắt mặt tối bên nước ngoài, nếu không có Lâm Thanh Dung đi đàm phán với La Tử Úy, ép La Tử Úy rút đơn kiện thì Dương Yến sẽ còn gặp nhiều khó khăn hơn.

Anh nợ Lâm Thanh Dung một mối ân tình.

Huống hồ gì vết nứt trong mối quan hệ của anh và Dương Yến vẫn chưa được chữa lành, nếu như vào lúc này mà anh còn giúp đỡ Lục Văn Thù thì xong đời rồi.

Vào sáng sớm, sau khi Dương Yến ngủ dậy rồi phát hiện ra cô đang ở trong chung cư của chính mình, bèn cảm thấy hơi sững sờ.

Không dám tin tưởng rằng cảnh tượng giống như một giấc mộng của hồi tối hôm qua thật sự đã xảy ra.

Cô nằm ườn trên giường một lúc, rồi mới thay đồ rửa mặt, rồi gõ cửa phòng Trường Bình.

“Trường Bình, cháu có dậy chưa?”

“Dậy rồi ạ!” Giọng nói của Trường Bình vang lên bên trong phòng.

Mười mấy giây sau, cánh cửa được mở ra, cậu bé vẫn còn đang lim dim: “Dì ơi, có việc gì vậy ạ?”

“Mau đi rửa mặt đi rồi qua nhà cô ăn ké bữa sáng.” Dương Yến phát hiện cái thai trong bụng mình càng lớn càng trở nên lười biếng, cô cũng không có tâm trạng và sức lực làm bữa sáng, bèn tính hai ngày nay qua nhà Tưởng Song Kỳ ăn ké.

Dương Yến nói dứt lời mới ngửi thấy mùi hương trong phòng cậu bé, cô nhíu mày: “Có phải tối qua cháu ăn lén thứ gì không?”

Trường Bình tỉnh táo ngay tức khắc, cậu bé lắp bắp nói: “Không, không có gì đâu ạ.”

“Mũi của dì không tệ đến mức đó đâu, ngửi thấy mùi tôm hùm đất rồi.” Dương Yến vỗ vào đầu cậu bé: “Ăn xong mà không biết mở cửa sổ cho bay mùi hả, để thế này đi ngủ mà chịu nổi à?”

Trường Bình sờ đầu, cười hì hì đáp: “Tối qua cháu vẫn chưa ăn no, bởi vậy…”

Đợi đến khi cậu bé làm vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi, Dương Yến bèn dắt cậu bé sang nhà Tưởng Song Kỳ ăn sáng.

Người mở cửa không phải dì Lâm, bộ dạng già dặn của người đàn ông ra mở cửa làm Dương Yến sợ hết hồn, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại: “Thanh Phong à? Sao em lại ở đây?”

“Hở, dì quen chú ấy ạ?” Trường Bình ngẩng đầu nhìn Dương Yến, vẻ mặt đong đầy vẻ tò mò: “Không phải chú ấy tên A Thủy sao, chú hai mướn anh ấy làm bảo vệ cho cô đấy.”

Dương Yến trợn tròn mắt: “Phương…Phương Tinh Nghị kêu em qua đây à?”

Dương Yến kinh ngạc tột cùng, nhưng Quách Thanh Phong lại vô cùng điềm tĩnh, mời hai người họ vào nhà.

“Muốn ăn gì?”

“Bánh bao gạch cua ạ!” Trường Bình lập tức đáp: “Lần trước cháu thấy chú ướp lạnh rất nhiều bánh bao gạch cua, chú sẽ không keo kiệt như chú hai, để toàn bộ bánh bao gạch cua lại cho cô ăn đâu ha?”

“Không đâu, dù sao cô của cháu cũng không thích ăn.”

Trường Bình: “…”

Một người thiên vị, không cho cậu bé ăn thịt bò, một người thưởng cho cậu bánh bao gạch cua, vì người ấy không thích ăn.

Rõ ràng cậu bé mới là con nít, nhưng ngày nào cũng phải gánh cả tấn vết thương.

Dương Yến vẫn còn lâm trong cơn kinh ngạc, thấy Quách Thanh Phong không để ý đến mình mà đi thẳng vào nhà bếp nấu nướng, cô tức giận đùng đùng theo cậu ta đi theo sau cậu ta.

“Chị nhớ ra rồi, lần trước qua nhà mẹ ăn cơm có gặp em ở dưới cầu thang!” Dương Yến cắn răng nghiến lợi nói: “Em cũng nhận ra chị đúng không, tại sao không chào hỏi chị?”

Quách Thanh Phong nói: “Em cũng muốn lắm chứ, nhưng bên cạnh chị có người ngoài, em không dám mạo hiểm.”

“Ai…”

Dương Yến vừa định mắng mỏ cậu ta, nhưng nghĩ lại thì Quách Thanh Phong nói cũng đúng.

Nếu như lúc ấy cậu ta chào hỏi mình rồi tự tiết lộ thân phận, Hứa Cung Diễn biết, chẳng bao lâu sau chắc chắn Kỷ Gia Trí cũng sẽ biết cậu ta vẫn còn chưa chết.

Sau khi nghĩ thông suốt hết mọi chuyện, Dương Yến hiểu được nỗi khổ trong lòng Quách Thanh Phong nhưng vẫn đấm cậu ta một cái thật mạnh.

“Em giống hệt như cái người họ Phương đó, tâm địa xấu xa, chị là chị ruột của em mà bị em xoay như chong chóng!”

“Chị tự nhìn lại thái độ của chị này, may mà chị không biết đấy chứ.” Quách Thanh Phong thở dài: “Nếu thật sự để chị biết kế hoạch này thì chị sẽ là người đầu tiên để lộ ra kẽ hở đó.”

“Cái thằng lỏi này, chị còn nghĩ em đã chết thật, khóc đến nỗi cạn khô nước mắt mà em vẫn còn mặt mũi nói chị như vậy hả?”

“Rồi rồi, đều là lỗi của em hết.” Cậu ta đã quen với Tưởng Song Kỳ lâu đến như vậy, hiểu rõ bọn con gái giỏi khua môi múa mép đến mức nào nên không dám tiếp tục cãi bướng với Dương Yến nữa.

“Chị ăn sáng chưa?”

“Không ăn nữa!” Dương Yến sa sầm mặt, tức giận nói: “Bị em với cái người họ Phương đó chọc tức đến no luôn rồi.”

“Không phải em đã nhận sai rồi à?”

Dương Yến lạnh lùng đáp: “Em nhận sai rồi nhưng cái người họ Phương đó đã nhận sai đâu? Hôm qua còn dám xông vào giáo đường cướp dâu kia kìa, còn dám đưa chị vào bệnh viện, chị chưa từng gặp ai vô liêm sỉ như anh ta!”

Vẻ mặt Quách Thanh Phong lộ ra vẻ bất lực:”Vậy chị qua Phương thị tìm tổng giám đốc Phương mà mắng, chị mắng em làm gì?”

“Bây giờ đến em chị cũng không mắng được, đúng không?”

“…Không phải đâu ạ.”

“Thằng lỏi này, em không có chút tính người nào hết hả!” Dương Yến bực dọc trừng mắt nhìn cậu ta, còn đáng lo hơn cả Nhược Linh nữa.”

Quách Thanh Phong lặng lẽ cúi đầu làm việc, có đánh chết cũng không dám nói thêm tiếng nào nữa.”

Quách Thanh Phong giỏi việc bếp núc, nhanh chóng chuẩn bị xong một bàn ăn thịnh soạn, vừa đúng lúc Tưởng Song Kỳ ngủ dậy.

Tưởng Song Kỳ thấy Dương Yến qua nhà mình, mất hết hứng thú với đồ ăn sáng mà nhất quyết phải ngồi cạnh Dương Yến cho bằng được, để hỏi han xem tối qua cô và Phương Tinh Nghị đã nói những gì, còn nói nhiều hơn cả Trường Bình.

Dương Yến vừa nghĩ đến người đàn ông ấy đã tức anh ách trong bụng, trả lời qua loa vài câu cho xong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK