CHƯƠNG 539: CÔ ẤY CÙNG ĐỨA TRẺ ĐỀU LÀ CỦA TÔI!
“Hai người này rất thân với cô sao?”
“Đúng!” Lâm Thanh Dung truy hỏi: “Họ ở đâu, vẫn khỏe chứ?”
Tông Sinh chần chừ một lát mới nói: “Tôi cho người đi điều tra rồi, vừa nhận được tin tức, hai người này, một người bị thương nặng nằm ở bệnh viện, một người xảy ra tai nạn, tro cốt được sắp xếp trong nhà tang lễ.”
Đầu dây bên kia bỗng nhiên im lặng, rất lâu không có ai lên tiếng.
“Dụ Khiết?” Tông Sinh thử hô một tiếng: “Cô không sao chứ?”
“Họ… chết rồi sao?” Rất lâu sau, Lâm Thanh Dung mới mở lời, giọng nói chậm rãi: “Chết cả rồi?”
Tông Sinh vội nói: “Người cùng tên cùng họ ở trong nước rất nhiều, cũng có thể là số chứng minh nhân dân cô đưa cho tôi bị sai, cô cứ nghĩ cẩn thận, tôi lại cho người ta đi điều tra…”
“Sẽ không ghi sai… tôi không hề đọc sai số chứng minh nhân dân…” Lâm Thanh Dung dường như đang thút thít, rất kiềm chế: “Sao họ có thể chết được… tôi chỉ còn lại hai người họ là người thân thôi…”
Tông Sinh trong lòng gấp gáp, bực bội đập vào đầu một cái.
Nếu sớm biết tra hai người này là người thân của cô, anh sẽ không nói thẳng chân tướng trần trụi này ra cho cô.
“Cô, cô đừng khóc, có thể là người của tôi điều tra sai rồi.” Tông Sinh dịu giọng an ủi cô: “Tôi cho người điều tra lại lần nữa. Là tôi sai, chưa làm rõ gì cả đã nói cho cô rồi.”
Tiếng khóc nỉ non ở đầu dây bên kia cuối cùng trở thành tiếng òa khóc, dường như không nghe thấy Tông Sinh nói gì nữa.
Cách khóc đau đớn xé tim đó khiến Tông Sinh vừa sốt ruột lại vừa đau lòng.
Anh ngắt điện thoại, gọi cho người giúp việc chăm sóc Lâm Thanh Dung, bảo bà ấy lên tầng xem thử, vừa đi về phía phòng chờ.
Sau khi vào phòng chờ, Tông Sinh cười trừ với mọi người: “Xin lỗi, không thể chơi cùng mọi người nữa rồi, tôi vội đi cho kịp giờ bay, mọi người cứ chơi vui vẻ.”
Anh tìm chiếc áo khoác trên ghế sofa rồi chuẩn bị đi.
Lục Văn Thù nâng mí mắt lên nhìn anh một cái: “Đi đến nước Y tìm bạn gái anh à?”
“Đúng vậy, tôi lỡ lời khiến cô ấy khóc rồi… haiz phiền chết đi được!” Tông Sinh dùng tay vò đầu bứt tóc, đầy vẻ khổ não: “Dù sao thì khách của anh cũng nên để anh tiếp đón.”
Lục Văn Thù ngó qua chỗ khác, chẳng muốn đôi coi với anh.
Tông Sinh có chút nóng ruột, không hề chú ý mặc ngược áo khoác rồi, lúc đi lại, có đồ vật rơi từ trong túi áo ra.
Thứ đồ đó nhảy vài cái trên đất, chạm vào bên cạnh giày của Lục Văn Thù.
Ánh sáng của phòng chờ không hề tối, Lục Văn Thù thấy có đồ vật chạm vào cạnh chân, liền ý thức cúi xuống nhặt.
Khi nhìn thấy bông hoa hướng dương được làm từ đá quý đó, con ngươi bỗng nhiên mở to.
Đây là thứ mà Lâm Thanh Dung tặng cho anh ta.
Lúc đó nhân viên bán hàng của Van Cleef & Arpels nói đây là sản phẩm hợp tác, cả thế giới chỉ có một cái!
Tông Sinh nhìn thấy Lục Văn Thù nhặt đồ giúp mình, liền lấy lại từ trong anh ta: “Cảm ơn anh bạn, tôi đi trước đây…”
“Món châu báu này anh lấy được ở đâu vậy?” Lục Văn Thù ngắt lời Tông Sinh, còn nắm chặt bông hoa hướng dương đó, không hề có ý định đưa lại cho anh: “Ai bán cho anh?”
Thấy khóe mắt Lục Văn Thù hơi đỏ lên, dáng vẻ rất hung dữ, Tông Sinh cũng bị dọa một trận.
Anh còn tưởng Lục Văn Thù trêu chọc mình, tức giận bất lực nói: “Anh đừng đùa nữa được không, tôi thật sự vội đi.”
Anh còn muốn giành lại bông hướng dương đó.
Lục Văn Thù nắm chặt cổ tay của Tông Sinh, nghiến răng nói: “Trả lời tôi, anh lấy được từ đâu?”
“Đệt mợ nó đau!” Tông Sinh cảm giác cổ tay sắp bị anh ta nắm gãy rồi, vội kêu lên: “Là vợ cho tôi. Văn Thù, mẹ nó, đừng nói là anh thích nó rồi, tôi không bán đâu.”
“Vợ anh lấy được nó từ đâu?” Lục Văn Thù tiếp tục truy hỏi: “Cô ấy tên là gì?”
“Tôi không biết!” Tông Sinh vẫn đang ớn lạnh: “Anh bỏ tôi ra trước, tay tôi thật sự sắp gãy rồi, chết tiệt.”
“Cô ấy tên là gì?”
Tông Sinh đau đến hét lên mấy tiếng, đành đầu hàng: “Dụ Khiết, cô ấy tên là Dụ Khiết.”
“Dụ Khiết…” Lục Văn Thù thì thầm, phát hiện đọc ngược lại chính là “Thanh Dung”, lại đột nhiên nhớ về bông hướng dương cầm về ngày trước, hít thở gấp gáp.
“Bức tranh mà tôi cầm về đó, có phải là cô ấy vẽ không?”
Tông Sinh ngạc nhiên: “Anh, sao anh biết?”
Quả nhiên!
Lục Văn Thù không ngờ người mà anh ta tìm lâu như vậy, thực ra lại ở ngay bên cạnh mình.
Từng gần đến mức chỉ cách anh một bức tường!
“Đưa tôi qua đó tìm cô ấy!” Lục Văn Thù bắt ép Tông Sinh rời đi, bước chân nhanh như gió.
Còn rút điện thoại ra, gọi điện cho trợ lý, bảo anh ta nhanh chóng sắp xếp máy bay riêng.
Tông Sinh cười trừ với mấy vị khách trong phòng, bảo bọn họ cứ ăn uống tự nhiên.
Sau khi bị Lục Văn Thù hết lôi đến kéo ra ngoài, Tông Sinh còn có chút khó hiểu: “Văn Thù à, anh nóng ruột tìm vợ tôi làm gì? Món châu báu này là cô ấy lấy trộm sao?”
Lục Văn Thù quay đầu nhìn anh, ánh mắt thâm trầm, nghiến rằng nghiến lợi nói: “Cô ta đâu chỉ là trộm châu báu!”
Tông Sinh đơ người.
Lời này của Văn Thù là có ý gì? Lẽ nào Dụ Khiết là người thường xuyên phạm tội, chuyên môn trộm đồ của người khác?
Lục Văn Thù mang theo một bầu trời oán giận, khiến người khác tự động lùi sau ba thước, Tông Sinh cũng không dám chọc giận.
Đợi máy bay riêng đến, Tông Sinh lên rồi thì ngoan ngoãn ngồi đó, không dám nói một câu nào.
Tốc độ của chiếc Khôi Ảnh mượn từ căn cứ JUN cực kỳ nhanh, chỉ ba tiếng đồng hồ đã đến nước Y rồi.
Máy bay riêng dừng lại trên một bãi cỏ mênh mông, những vòng gió cực lớn dường như thổi bay vỏ ngoài trên cỏ vậy, tiếng ầm ầm cực lớn.
Tông Sinh nhảy xuống từ trên máy bay riêng, vừa muốn nói với Lục Văn Thù món đồ chơi này thật lợi hại, vừa quay đầu đã nhìn thấy Lục Văn Thù sải bước về phía căn nhà bên kia.
Người đàn ông chẳng thèm bấm chuông cửa, nhấc bình cứu hỏa trong lồng an toàn ra đập khóa cửa, lực vô cùng mạnh mẽ.
“chết tiệt, anh điên à!” Tông Sinh kinh ngạc, chạy như bay qua đó.
Còn chưa đợi anh mắng xong Lục Văn Thù, Lục Văn Thù đã đập vỡ khóa cửa, kéo cửa bước vào trong.
Tông Sinh trong lòng thầm mắng tốc độ của tên này nhanh thật, vừa nhanh chóng đuổi theo kịp.
Sau khi lên tầng hai, cuối cùng anh cũng tìm thấy Lục Văn Thù trong phòng ngủ, còn người giúp việc đang trông coi bên cạnh giường Lâm Thanh Dung đang run lên bần bật.
Người giúp việc nhìn thấy Tông Sinh đến, giống như nhìn thấy cứu tinh vậy: “Ngài, người bạn, người bạn này của ngài…”
“Không sao, anh ấy uống nhiều thôi.” Tông Sinh vội vàng kéo Lục Văn Thù, dịu giọng nói: “Cô ấy trộm bao nhiêu đồ của anh, tôi đều bồi thường theo giá trị, anh xem anh dọa hết người ta rồi kìa.”
“Bỏ tay ra!” Lục Văn Thù mạnh mẽ đá Tông Sinh ra, ánh mắt nhìn chăm chú vào người phụ nữ đằng sau người giúp việc.
Anh tìm cô lâu như vậy, không ngờ cô trốn ở đây.
Người phụ nữ đáng chết này!
Lồng ngực Lục Văn Thù phập phồng dữ dội, anh đã sớm quên đi trước kia bản thân từng nói cái gì, sải từng bước lớn đến, túm người giúp việc ném qua một bên, kéo Lâm Thanh Dung từ trên giường xuống.
“Trốn à, mẹ nó, em cũng rất có tài năng đấy nhỉ?”
Lục Văn Thù nhìn dáng vẻ người phụ nữ cúi đầu, im lặng không nói, lửa giận trong lòng càng lớn: “Quay về tôi sẽ đánh gãy hai chân em, xem em còn chạy được đi đâu.”
Tông Sinh phản ứng lại, lập lức chạy qua kéo anh ta.
“Lục Văn Thù, anh điên rồi phải không, cô ấy đang mang thai, đôi mắt lại không nhìn thấy nữa, anh hung dữ với cô ấy vậy làm gì?”
“Của tôi!” Lục Văn Thù trút giận lên anh.
Tông Sinh nhất thời không hiểu: “Anh, anh có ý gì?”
“Cô ấy và đứa trẻ, đều là của tôi!” Lục Văn Thù nắm lấy cổ áo của Tông Sinh, mạnh mẽ kéo anh ta đến trước mặt, ánh mắt đỏ ngầu: “Anh động vào cô ấy chưa?”
“Cô ấy, cô ấy…” Tông Sinh liếc Lâm Thanh Dung, ngây ngốc hỏi lại: “Chính là người mà anh muốn tìm?”
Lục Văn Thù ép mặt anh nhìn thẳng, nghiến răng nghiến lợi: “Anh động vào cô ấy chưa?”
Tông Sinh bị bộ dạng này của anh ta dọa cho sợ, toàn thân run rẩy, lắp bắp nói: “Chưa, chưa hề…”