Mục lục
Nam Thần Nhà Tôi - Dương Yến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 513: ĐƯA THIỆP MỜI ĐÁM CƯỚI TỚI PHƯƠNG THỊ

Sức tiêu thụ sản phẩm mới của Hòa Tụng vượt qua mong đợi, cộng thêm người tiêu dùng khen ngợi như nước thủy triều, chờ sau khi nhóm sản phẩm đầu tiên nhà máy lục tục ngo ngoe sản xuất xong lại tiến hành nhóm thứ hai.

Làm xong công việc ở Hòa Tụng, Dương Yến xin công ty nghỉ dài hạn để bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới vào cuối tháng.

Phù dâu cô liền nhờ Tưởng Song Kỳ và em gái Quách Nhược Linh.

Sau khi Quách Nhược Linh nhận được tin tức liền vội vàng từ nước ngoài trở về, nhìn thấy Dương Yến liền hỏi: “Chị chắc chắn chứ? Chị, không phải chị thích Tổng giám đốc Phương sao, làm sao…”

“Chuyện lớn như vậy, muốn lấy ai đương nhiên là chị phải chắc chắn rồi.” Dương Yến nói, hung hăng véo cô ta một cái: “Những chuyện kia Hứa Cung Diễn đã nói hết cho chị biết rồi, chị với anh ấy kết hôn cánh tay em còn ngoặt ra bên ngoài sao?”

Quách Nhược Linh hỏi lại: “Thật sự đều nói cho chị biết?”

“Bọn chị cũng sắp kết hôn rồi anh ấy có cái gì mà phải giấu diếm chị nữa chứ.” Dương Yến nói: “Ngược lại là em đó, chị em ruột thịt nhưng một chút ân huệ nhỏ cũng không có, lương tâm của em cũng bị mất rồi!”

“Ôi chao, chị cũng quá khoa trương rồi.” Quách Nhược Linh xoa xoa mặt chỗ bị cô véo đau, lầu bầu nói: “Trước kia em chỉ giúp anh Cung Diễn giám sát chị thôi mà, có gì to tát đâu.”

“Em còn dám nói?”

Quách Nhược Linh bị cô quát co rụt bả vai lại, lập tức nói sang chuyện khác: “Trang phục của phù dâu như thế nào, có đẹp không?”

“Là chị kết hôn đấy, em muốn mặc đẹp như thế để làm gì?” Dương Yến liếc cô ta một cái, lại nhớ tới cái gì: “Thời gian này Trần Khang cũng không ở chỗ em à?”

“Ừm, anh ấy vẫn còn đang ở XL châu Á.” Quách Nhược Linh lấy một quả táo từ đĩa trái cây đưa lên gặm: “Lúc trở về em cũng đã gọi điện thoại cho anh ấy nói chuyện kết hôn của chị rồi, anh ấy còn nhờ em gửi hộ cho chị một cái hồng bao.”

Nói xong lại nhướng mày, mất hứng nói: “Cũng không biết anh ấy ở bên kia làm gì, bình thường đều rất ít nghe điện thoại của em, lâu một chút nữa đoán chừng anh ấy cũng quên mất còn có một người bạn gái là em.”

Dương Yến nghe xong liền biết chắc chắn bởi vì chuyện của Ngự Văn Đình nên phải ở lại bên kia.

Vệ sĩ mà Phương Tinh Nghị tin được, thân thủ lại tốt cũng không có mấy người, ngoại trừ em trai cô thì cũng chỉ còn Trần Khang.

Nghĩ đến cái chết của Quản Thường Phúc, ánh mắt của Dương Yến liền u ám.

Cô đem tro cốt của Thường Phúc đặt ở nhà tang lễ lâu như vậy rồi nhưng việc này vẫn không dám nói cho mẹ Dương.

“Chị, chị sao vậy?” Thấy sắc mặt Dương Yến bỗng nhiên tái nhợt đi rất nhiều, Quách Nhược Linh cẩn thận hỏi: “Có phải chị có chuyện gì khó nói nên thật ra không muốn gả cho anh Cung Diễn hay không?”

Quách Nhược Linh luôn cảm thấy Dương Yến và Phương Tinh Nghị chia tay rất đột ngột, bây giờ còn vội vàng gả cho Hứa Cung Diễn, cảm giác rất không thích hợp.

Cô ta thật sự thích Hứa Cung Diễn làm anh rể của mình nhưng lại càng hi vọng chị có được hạnh phúc.

“Đúng rồi!” Quách Nhược Linh nhìn một vòng bốn phía, buồn bực nói: “Em phát hiện từ lúc trở về cũng không thấy Thường Phúc đâu, tiểu tử thúi kia chạy đi đâu rồi, sẽ không phải đang dính một khối cùng Kỳ Kỳ đấy chứ?”

Dương Yến trong lòng đau xót, mấp máy môi trả lời: “Nó đang bận việc ở nước ngoài nên tạm thời không về được.”

“Em cũng rất bận đấy chứ, đoàn làm phim chỉ cho nghỉ có hai tuần thôi!” Quách Nhược Linh hừ một tiếng: “Chị kết hôn là chuyện lớn sao nó có thể không trở về chứ? Không được, em phải gọi điện thoại cho nó!”

“Điện thoại của nó tắt máy, em oanh tạc cũng vô dụng thôi.” Dương Yến nói: “Đi, ra xem trang phục của phù dâu đi.”

Quách Nhược Linh vội vàng để điện thoại xuống đi theo sau cô, miệng còn không ngừng hỏi: “Có đẹp không chị? Nếu không đẹp thì em sẽ không mặc đâu đấy, em sẽ mặc lễ phục của mình.”

“…”

Hôn lễ của CEO mới của Hòa Tụng nên đương nhiên sẽ rất hot, truyền thông tranh nhau đưa tin để tăng thêm tương tác.

May mắn truyền thông đều nhận được thiếp mời đám cưới của hai người liền đắc ý dào dạt phơi ra lại càng tăng thêm sức nóng của đám cưới, bên nào không lấy được chỉ có thể trông mong sau đó âm thầm tìm người hỗ trợ.

Công ty nào có hợp tác cùng Hòa Tụng, bạn bè nào chơi cùng với Dương Yến và hai người đều được mời.

Hôm sau, một phong thiếp mời được đưa đến Phương thị.

Sau khi trợ lý Tư cầm được thiếp mời liền hối hận sao mình lại xuống dưới nhận chuyển phát nhanh này mà không có giao cho thư ký Đàm.

Đem thứ này đưa cho Tổng giám đốc Phương có khác gì mất nửa cái mạng đâu?

Lề mà lề mề đi lên, trợ lý Tư kiên trì đi gõ cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc, sau đó đi vào.

“Tổng giám đốc Phương.” Trợ lý Tư run rẩy đem thiếp mời để lên bàn, nói chuyện cũng cẩn thận từng li từng tí: “Đây là thiếp mời CEO Hòa Tụng cho người đưa tới.”

Người đàn ông đang ngồi làm việc ngẩng đầu lên, mắt nhìn qua thiếp mời trên bàn, đôi mắt chìm chìm, cầm lên mở ra.

Khẽ mở thiếp mời, bên trong là ảnh chụp là một đôi bích nhân mặc áo cưới nhìn thẳng vào ống kính cười ôn nhu, bên cạnh còn viết lời mời, còn thêm hai người đặt bút kí tên.

Phương Tinh Nghị cười lạnh một tiếng.

Hứa Cung Diễn thật đúng là biết kích thích anh, sợ anh không đi nên cho người đem thiếp mời đưa đến Phương thị!

Trợ lý Tư rõ ràng cảm thấy lúc ông chủ mình mở thiếp mời ra xem sắc mặt không hề thay đổi nhưng không hiểu sao nhiệt độ bốn phía lại đang hạ xuống khiến cho lưng anh ta cũng mát lạnh, trong lòng hoang mang rối loạn.

Trợ lý Tư thấp giọng nói: “Tổng giám đốc Phương, còn có chuyện gì nữa không…”

“Vừa rồi Tổng giám đốc Chương của quốc tế Hải Nguyên gọi điện thoại tới cho tôi.” Phương Tinh Nghị đánh gãy lời anh ta: “Anh biết là chuyện gì không?”

Trợ lý Tư sững sờ: “Không biết, tôi bên này không nhận được điện thoại của công ty bọn họ.”

Tổng giám đốc Phương đem thiếp mời trong tay ném qua một bên, thản nhiên nói: “Anh ta nói với tôi, tối hôm qua nhận được một phong bưu kiện, là liên quan tới phương án kế hoạch ‘C’, đối phương yêu cầu anh ta đưa cho ba nghìn tỷ nếu không sẽ đem phần phương án này gửi đến cho ba công ty khác đang cạnh tranh với chúng ta.”

“Không thể nào?” Trợ lý Tư hít một ngụm khí lạnh, người đều mộng: “Kế hoạch này chỉ có chúng ta và đại biểu của quốc tế Hải Nguyên biết, tuyệt đối giữ bí mật kế hoạch, vì sao lại bị tiết lộ?”

Phương Tinh Nghị nhìn về phía anh ta, đôi mắt thâm trầm: “Trợ lý Tư, anh cảm thấy vì sao?”

“Tổng giám đốc Phương, phần văn kiện này vẫn luôn ở trong tủ bảo mật, tôi tới phòng hồ sơ ghi chép anh có thể tra camera giám sát.” Trợ lý Tư biết Phương Tinh Nghị đang hoài nghi mình nên đưa ra chứng cứ có sức thuyết phục chứng minh sự trong sạch của mình: “Tôi theo anh nhiều năm như vậy nên chuyện gì có thể làm hay chuyện gì không thể đụng vào tôi vẫn biết rõ.”

“Tôi biết.” Ngón tay anh gõ gõ trên văn kiện, giữa lông mày một mảnh lạnh lùng: “Quốc tế Hải Nguyên hoài nghi chúng ta bên này có nội ứng, kế hoạch này xem như bỏ đi.”

“Anh ta hoài nghi chúng ta thì chúng ta cũng có lý do để hoài nghi bọn họ.” Trợ lý Tư chủ động xin đi: “Tổng giám đốc Phương, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng việc này, sẽ không không để yên cho quốc tế Hải Nguyên cài lên một cái tội danh.”

Phương Tinh Nghị ừ một tiếng.

Sau khi anh nhìn thiếp mời trên bàn mi tâm nhói nhói một trận, phân phó trợ lý Tư: “Đợi chút nữa đặt cho tôi một vé máy bay, thứ sáu tôi muốn đi XL châu Á.”

Trợ lý Tư biết anh đang lo lắng cho Ngự Văn Đình: “Bên kia có Trần Khang rồi, Tổng giám đốc Phương anh đừng lo lắng.”

“Cứ đặt vé đi.”

“Vâng.”

Sau khi ra khỏi phòng làm việc của Tổng giám đốc, trợ lý Tư hậu tri hậu giác phát hiện có gì đó không hợp lý, lấy điện thoại di động ra xem lịch, phát hiện thứ sáu tuần sau vừa đúng vào ngày hai mươi lăm.

Thảo nào!

Trách không được Tổng giám đốc Phương lại vội vã bảo anh ta đặt vé máy bay trước.

Ngày hai mươi lăm, Phương Tinh Nghị được đưa đến sân bay chuẩn bị đi XL châu Á.

Kéo hành lý đi vào đại sảnh sân bay anh nhìn một chút liền thấy màn hình tinh thể lỏng lớn treo trên cao đang tiến hành phát trực tiếp, ống kính đang quay ở đại giáo đường Thánh Peter cùng tân khách lần lượt lui tới.

Phương Tinh Nghị nhìn thấy mà bực bội.

Chẳng phải chỉ là đám cưới thôi sao, có cần phải đem màn hình tinh thể lỏng trong sân bay đều bao hết không!

Thật sự là nhàm chán!

Anh được đưa vào phòng VIP, còn chưa kịp ngồi xuống thì điện thoại liền vang lên.

Phương Tinh Nghị cau mày, ấn nút nghe: “Tôi ở đang ở sân bay, đang chuẩn bị đi XL châu Á.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK