CHƯƠNG 254: GẦN NHƯ LÀ VÔ NHÂN ĐẠO!
Sau khi ký hợp đồng nhậm chức, Dương Yến cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, cô không muốn ở lại văn phòng nữa, nên cô nói: “Trợ lý Tư, anh đang bận nhỉ, tôi sẽ đi đưa hợp đồng này hộ anh!”
Trợ lý Tư lại bắt đầu luống cuống.
Liếc nhìn khuôn mặt u ám của ông chủ, anh bập bẹ: “Phương tổng, anh cũng thấy đấy, cô Dương, à không, là quản lý Dương muốn lấy hợp đồng của tôi…”
“Chi nhánh ở New York còn rất nhiều việc, anh có thể ở đó thêm vài tháng nữa.”
“Phương tổng——”
“Nửa năm.”
“Elizabeth của tôi phải làm sao…”
“Tám tháng!”
Trợ lý Tư khổ sở nuốt những lời tiếp theo vào trong bụng, nở nụ cười: “Tôi sẽ lập tức nghỉ làm, quay về đóng gói đồ đạc đây.”
“Đi ra ngoài.”
“…”
Haizz, chẳng ai biết được nỗi khổ của người làm công ăn lương cả.
Dương Yến đã đến bộ phận nhân sự gửi hợp đồng, cô lấy lại thẻ thang máy và thẻ ra vào của tòa này.
Khi cô bấm thang máy lên lầu, cô tình cờ gặp Triệu phó tổng bên trong.
Khi Triệu phó tổng nhìn thấy cô, khuôn mặt dịu dàng của anh ta thu lại, đôi mắt chìm xuống.
“Triệu phó tổng.” Dương Yến nở nụ cười nhẹ.
Sau khi chào hỏi, cô bình tĩnh bước vào thang máy, nhấn nút đóng cửa, thang máy từ từ đi lên.
Bầu không khí giữa hai người có chút nặng nề.
Triệu phó tổng liếc nhìn Dương Yến, hỏi: “Dương Yến, cô rất có năng lực, đi một vòng Hợp Xuyên, sau đó đến Phương thị, nhưng cô phải rõ một điều, sẽ không có kết quả gì tốt đẹp nếu đối nghịch với tôi.”
“Chính vì đã rõ điều này nên tôi mới về.” Dương Yến cười nhạo: “Triệu phó tổng, đừng nghĩ những chuyện bẩn thỉu anh làm không ai biết, nếu có bí mật thì sẽ có sơ hở!”
Ánh nhìn trong mắt Triệu phó tổng lóe lên tia sắc bén, ảm đạm nói: “Muốn tôi giết mẹ của cô à?”
“Anh có đủ khả năng đụng đến mẹ tôi không?” Dương Yến không sợ hãi: “Em trai tôi cũng không phải người anh dễ động vào. Lần này tôi về Phương thị, chính là muốn tìm bằng chứng về tội rửa tiền của anh, Triệu phó tổng!”
Thang máy đã lên đến tầng, Dương Yến bước ra, bỏ lại Triệu phó tổng phía sau cô đang tức giận.
Người phụ nữ này thế mà táo bạo như vậy, lại dám thách thức anh!
Dương Yến không quay lại văn phòng của tổng giám đốc nữa, đi xem thông tin thu thập được từ bộ phận thư ký, thỉnh thoảng cô thấy trợ lý Tư đi ngang qua, định bụng nói vài lời với anh, trợ lý Tư lại nhanh chân tránh đi, tránh cô như tránh tà vậy.
Lúc 5 giờ chiều, Dương Yến đã đến cuộc họp cấp cao.
Sự xuất hiện của cô khiến những quan chức cấp cao trong Phương thị tò mò, nhưng vì lý do công việc, họ cũng không thể châu đầu ghé tai, gương mặt của Triệu phó tổng trông rất ảm đạm, như thể không muốn nhìn thấy cô.
Ngay sau đó Phương Tinh Nghị cũng đến.
Sau một ngày làm việc, anh có vẻ hơi mệt, diện một chiếc áo sơ mi và chẳng có cà vạt, trông hơi xộc xệch một chút, người đàn ông kéo ghế ngồi xuống, không chú ý đến Dương Yến ở cuối bàn hội nghị.
Anh giơ tay, giọng trầm thấp: “Bắt đầu đi.”
Cuộc họp kéo dài suốt một tiếng từ việc báo cáo của các bộ phận khác nhau đến cuộc thảo luận về một số công việc, bầu không khí thực căng thẳng.
Khi thư ký tắt máy chiếu, cũng là lúc cuộc họp kết thúc.
Phương Tinh Nghị tóm gọn mọi thứ lại với nhau, nói: “Cuộc họp sắp kết thúc rồi, tôi muốn thông báo một điều nữa, Phương thị rất hân hạnh mời được cô Dương Yến đây làm quản lý của bộ phận R, hợp đồng sẽ có hiệu lực từ ngày hôm nay.”
Mọi người sững sờ, nhưng cũng sớm bình tĩnh lại.
Ngay cả những người mới cũng biết đến bộ phận R từng có quản lý cũ là Dương Yến, giờ nghe thấy cái tên này cũng không còn lạ lẫm.
Trong nhóm người ở đây, Triệu phó tổng là người không vui nhất, nhưng anh ta vẫn cố giữ khuôn mặt bình tĩnh, sau khi nghe Phương Tinh Nghị nói, anh ta tỏ thái độ không tán thành.
Triệu phó tổng nói: “Phương tổng, mọi người đều biết ý định của anh khi dựng nên bộ phận R là gì, bộ phận R đã khai trừ những con sâu mọt trên dưới Phương thị rồi, nên tôi không nghĩ hiện tại bộ phận này còn cần thiết nữa. Nếu những người trong bộ phận R lại di chuyển qua lại các phòng ban khác nhau rồi lại kiểm tra máy tính theo ý muốn của mình nữa kì thực sẽ khiến những vị có chức vụ cao ở đây không hài lòng.”
Triệu phó tổng nháy mắt với người của mình.
Một giám sát viên ngay lập tức trả lời: “Tôi nghĩ Triệu phó tổng nói không sai, mặt khác, cô Dương cũng đã ở Hợp Xuyên vài tháng, còn là phó tổng của Hợp Xuyên nữa nhỉ?”
“Cô Dương vừa ra khỏi Hợp Xuyên thì ngay lập tức đã gia nhập Phương thị, điều này không phù hợp với nguyên tắc chuyên môn, một số hoạt động kinh doanh của Phương thị cũng giống với Hợp Xuyên, nếu dự án của Phương thị xảy ra vấn đề gì, không thể tránh khỏi việc cô Dương bị nghi ngờ.”
Một giám sát viên khác cũng cho biết: “Cô Dương từng là một dịch giả xuất sắc ở Phương thị, cô có thể quay lại Phương thị lần nữa đương nhiên chúng tôi rất hoan nghênh, nhưng khoảng thời gian cô chuyển công tác giữa hai công ty quá ngắn, có chút…”
Ngón tay của Phương Tinh Nghị đang gõ trên bàn, đôi mắt đen không có chút cảm xúc.
Đợi một vài người giám sát ‘anh nói cái này, tôi nói cái kia’ xong, anh nhìn Dương Yến, hỏi: “Cô Dương, cô có gì muốn nói về những vấn đề này không?”
Dương Yến đứng dậy, mím môi trước khi vội vàng nói: “Cảm ơn các anh rất nhiều vì đã lo lắng cho tôi, nhưng khi tôi tham gia làm việc, tôi đã ký một thỏa thuận bảo mật, nếu sau này có dự án bị rò rỉ, nếu mọi người phát hiện tôi là người phụ trách, tôi sẽ bồi thường cho Phương thị 3.353.220.000.000.”
“Cô Dương, một số dự án lớn có thể kiếm được hơn 3.353.220.000.000 đó.” Triệu phó tổng đáp: “Cô có thể đảm bảo cô sẽ không bị tiền cám dỗ không?”
Dương Yến hỏi anh ta: “Triệu phó tổng có ý gì?”
“Tôi đề nghị cô Dương làm việc ở nhà trong sáu tháng, Phương thị sẽ trả tiền làm việc cho cô, sau sáu tháng thì sẽ quay lại Phương thị báo cáo, như vậy tốt cho cô và cho cả Phương thị.”
“Đề nghị của Triệu phó tổng không tồi, nhưng tôi e nó không dành cho tôi.” Dương Yến nở nụ cười nhẹ: “Tôi từng là tổng giám đốc đại diện của Phương thị, nếu tôi thực sự tham tiền, khi đó tôi có thể ôm hàng nghìn tỷ chạy trốn.”
Cô dựa vào bàn, ánh mắt sắc bén nhìn Triệu phó tổng: “Triệu phó tổng lo lắng như vậy, dường như là anh có kẻ tham tiền nên cạnh nhỉ? Vậy Triệu phó tổng phải cẩn thận nha, đặc biệt là phải cẩn thận với thủ hạ, nếu không, anh có thể tự hủy hoại danh tiếng của mình đó Triệu phó tổng.”
Khóe miệng Triệu phó tổng giật giật, khuôn mặt anh ta trở nên thật xấu xí.
Dương Yến rất thoải mái, cô cởi mở với mọi người, cô lịch sự và ôn hòa: “Mọi người ngồi ở đây đều là một lòng vì Phương thị, bộ phận R cũng vậy, chúng tôi sẽ không bao giờ ỷ vào quyền của chúng tôi mà xem xét các vấn đề riêng tư của người khác. Tất nhiên, tôi hy vọng mọi người có thể hợp tác trong mọi cuộc điều tra.”
Tất cả những người có mặt đều không nói nên lời.
Bộ phận R là được chủ tịch kiêm Giám đốc điều hành Phương Tinh Nghị tạo ra, chọn ra ai là người chịu trách nhiệm thì đó là quyền của anh, tất cả bọn họ đều làm việc cho Phương thị và đều không có quyền can thiệp vào cách Phương Tinh Nghị làm việc.
Người giám sát trước đó nhận được cái nháy mắt của Triệu phó tổng, hắn lấy hết can đảm nói: “Chúng tôi ủng hộ quyết định của Phương tổng, sẵn sàng hợp tác với bộ phận R, bất cứ ai nhậm chức cũng được, nhưng cô Dương thì không thể. Cô Dương, cô ra khỏi Hợp Xuyên và sau đó lại vào Phương thị, khoảng thời gian quá ngắn như vậy, dễ…”
“Gần đây tôi quá bận rộn, hình như tôi quên nói với các vị một chuyện.” Phương Tinh Nghị đang im lặng đột nhiên nói, làm gián đoạn lời của người giám sát.
Phương Tinh Nghị gọi thư ký bật máy chiếu.
Sau một lúc, một biểu đồ hình tròn lớn, nhiều màu sắc xuất hiện trên màn chiếu, có vô số tên mật khẩu trên biểu đồ, tất cả đều là các công ty khác nhau dưới cờ Phương thị.
Thị giác của người giám sát ngay lập tức nhìn thấy Hợp Xuyên, như thể bị hút vào: “Hợp, Hợp Xuyên!”
Vài giây sau, phòng họp náo loạn cả lên.
Dương Yến cũng sững sờ.
Một tập đoàn có giá thị trường cao như vậy thế mà lại bị Phương thị mua lại với không chút cảnh báo nào!
Phương Tinh Nghị liếc nhìn Dương Yến, đôi mắt anh ánh lên một ý cười nhỏ, anh bình tĩnh nói: “Hợp Xuyên là của Phương thị, vì vậy sẽ không có bí mật thương mại nào bị rò rỉ đâu.”