CHƯƠNG 245: CÔ ĐỪNG CÓ MÀ ĐỤNG VÀO ANH ẤY !
Anh ta tay nắm lấy bàn trà thủy tinh, thở dốc, ngẩng đầu,phát hiện thấy chiếc camera nhỏ được giấu trong chiếc đèn tường
Ánh mắt dần trở nên tối sầm lại.
Ở nơi thế này, lại có kẻ dám cả gan động vào anh !
Cao Sính Đình ngã xuống đất , máu chảy ròng ròng, người đàn ông toàn thân sát khí đã làm cho cô ta sợ sệt muốn bỏ chạy, nhưng lại nghĩ đến việc cần phải làm ,sắc mặt cô liền thay đổi
Cô không sợ !
Cao Sính Đình bò đến chân người đàn ông, sờ chân anh, dúi đầu vào ngực anh : “Phương tổng ”
Đồng thời kéo váy xuống , cố tình để lộ ra làn da trắng nõn.
“ Cô muốn chết à….” Mồ hôi từ trên trán rơi xuống khuôn mặt nghiêm nghị , giọng sắc lạnh ,bàn tay không có cách nào để kéo Cao Sính Đình ra
Tim gan trong người sớm đã bị cơn nóng giận thiêu cháy.
Nhìn thấy thế, Cao Sính Đình đắc ý cười, loại thuốc này, không ai có thể kháng cự lại được, người đàn ông này cũng không phải ngoại lệ.
Cô ta một bên dúi đầu vào ngực anh, một bên giơ tay ra sờ vào túi quần, lấy điện thoại ra, mở khóa rồi trực tiếp vào MES gọi video cho người đó
Dương Yến ở đây, một đoàn người trong công ty đang ăn uống tưng bừng.
Nhìn thấy thông báo cuộc gọi video trên điện thoại, cô nói với trợ lý bên cạnh rồi ra ngoài
“ Phương tổng…đừng mà…..”
Cuộc gọi vừa nhận , Dương Yến đã nghe thấy giọng của phụ nữ, nhìn lại một lần nữa,trong ánh đèn mờ mịt, một người phụ nữ nằm trong ngực của Phương Tinh Nghị, áo của người đàn ông đã bị kéo ra
Chưa đợi đến lúc Dương Yến kịp phản ứng, cuộc gọi đã bị đứt đoạn.
Dương Yến cảm thấy trái tim mình bị bóp nghẹt, đôi tay đều run rẩy, nhanh chóng gọi video trở lại nhưng đầu bên kia đã chuyển sang cuộc gọi thông thường
“ Cô Dương, còn nhớ tôi không ? “
“ Cao ! Sính ! Đình ! “ Dương Yến đương nhiên nhận ra, chỉ muốn tạt axit vào mặt cô ta, ác giả gặp ác báo.
Ở đầu bên kia của điện thoại, hơi thở hổn hển của người đàn ông làm cho Dương Yến trong lòng càng thêm sốt ruột, cô nghiêm nghị quát tháo : “ Cô đã làm gì anh ta rồi ?”
“ Tôi muốn làm gì cô Dương không phải vừa thấy rồi sao ?” Cao Sính Đình cười nhẹ :” Không ngại nói với cô bây giờ cơ thể của Phương tổng đang nóng hừng hực , cứ bám chặt tôi không rời ”
“Cô đừng có đụng vào anh ấy !” Giọng Dương Yến lạnh đi: “Con mẹ nó cô muốn chết à ! ”
Cao Sính Đình nhõng nhẽo: “ Tôi có đụng vào anh ấy đâu, toàn là anh ấy đụng vào tôi ấy chứ. Dương Yến, tôi nghĩ bị anh ta đối xử thô bạo thế này , nhất định rất kích thích, cô biết cảm giác đó ,đúng không ? ”
“ Cao Sính Đình, cô đừng có mà đụng vào anh ấy !”
Dương Yến ngắt cuộc gọi, quăng đôi giày cao gót sang một bên chạy nhanh ra ngoài.
Vừa rồi cuộc video của Cao Sính Đình chỉ có mấy giây nhưng từ thiết kế của căn phòng , nhìn giống hội trường của Lục Văn Thù, cô nhanh chóng gọi điện cho Lục Văn Thù: “ Anh đang ở đâu, Phương Tinh Nghị đang ở chỗ của anh .”
Lục Văn Thù nghi hoặc nói : “ Ở thì ở, có chuyện gì không ? ”
“ Anh ấy bị người khác cưỡng hiếp ”
“ Chết tiệt !! ” Lục Văn Thù giật mình đến nỗi suýt làm rơi chiếc điện thoại trên tay: “ Tôi lập tức đi tìm ngay !”
Dương Yến không để tâm đến việc uống rượu không được lái xe, chỉ cần nghĩ đến khung cảnh vừa rồi trên video đã khiến cho đầu óc cô muốn nổ tung, đạp chân ga , chiếc xe lao thẳng trên đường , vượt qua mấy cái đèn đỏ.
Chỉ mất sáu phút, liền tới hội trường.
Cô loạng choạng bước vào trong sảnh, đi thẳng lên tầng hai, nhìn thấy Lục Văn Thù đang đạp cửa phòng.
Dương Yến sốt sắng: “ Anh vẫn còn chưa vào à ?”
“ Không vào được, mẹ nó cửa bị đồ vật chắn mất rồi,” Lục Văn Thù nói : “ Tôi thấy hai người họ ở trong khá là vui vẻ, cũng chẳng có chuyện gì cả. ”
“ Anh im mồm cho tôi !” Dương Yến hiện tai thật giống như một quả bóng, chỉ cần chạm vào sẽ nổ tung: “ Cẩn thận tôi giết anh !”
Lục Văn Thù: “….”
Dương Yến nhìn qua tấm cửa kính nhìn thấy cảnh sắc lả lơi bên trong, Cao Sính Đình ngồi trên người đàn ông hăm dọa, cô thô lỗ đẩy Lục Văn Thù ra.
Kéo váy lên một cái, cô thô bạo đạp cửa.
Đồ vật bị chắn ở cửa đã đổ xuống, cánh cửa bị Dương Yến đạp ra, ở bên trên còn xuất hiện một vết nứt, cô vặn cửa bước vào, làn khói mờ phả khắp mặt.
Lục Văn Thù kinh sợ.
Không thể tin được , người phụ nữ này sao lại có thể mở được cánh cửa mà anh không đạp nổi !”
Dương Yến đi đến nhìn thấy Phương Tinh Nghị một nửa người dưới sàn, cả người đỏ rực, cánh tay đang run lên, mà Cao Sính Đình ngồi trên thân anh ta không kéo ra được, nét mặt yếu ớt cầu cứu.
Máu toàn thân cô dồn lên não, nhanh chân bước đến, cầm lấy bình rượu ở trên bàn đập vào đầu Cao Sính Đình, Cao Sính Đình thảm thiết kêu lên, cơ thể liền co rúm lại.
“Tôi bảo cô đụng vào anh ta à ! ” Dương Yến liền nắm lấy tóc của Cao Sính Đình một cách thô bạo, liên tục nhằm vào bàn mà đập, sau đó kéo trở lại: “Cho cô đụng à !”
“A ! Cứu mạng !” Cao Sính Đình đau đớn run rẩy.
Dương Yến vung tay tát cô ta mấy cái, kéo lê rồi ném cho Lục Văn Thù, nghiến răng nghiến lợi nói: “ Để mắt đến con tiện nhân này, chờ tôi xong việc, sẽ tự tay xử lý cô ta. ”
“Được thôi !” Lục Văn Thù chỉ biết gật đầu.
Dương Yến lại một lần nữa quay vào phòng, nhìn thấy quần áo của Phương Tinh Nghị ướt sũng , nét mặt cau có, liền chạy tới đỡ anh dậy, không ngờ bị anh nửa tỉnh nửa mê đẩy ra.
Phương Tinh Nghị cắn chặt răng: “ Cút ! ”
“ Phương Tinh Nghị, là tôi. ” Dương Yến cầm lấy tay anh, người anh nóng rực, như lò than vậy: “ Tôi vừa gọi cho chú Yên, đợi một chút sẽ tới liền ——”
Kết cục lời nói còn chưa dứt, liền bị người đàn ông đẩy xuống thảm.
Người đàn ông thô bạo hôn cô, cơ thể nóng rực đè lên người cô, Dương Yến trước giờ chưa từng nhìn thấy anh ta như vậy, giống như một kẻ mất trí.
Có vẻ Yên Cảnh Niên không đến kịp rồi.
“Phương Tinh Nghị, anh bình tĩnh lại…” Dương Yến dùng lực đẩy người đàn ông ra, cơ thể anh nóng đến đáng sợ: “ Đợi đổi địa điểm, tôi sẽ giúp anh…..”
Cô muốn nói nơi này không an toàn, kết cục quay đầu phát hiện ra cửa phòng không biết từ lúc nào đã đóng lại, cửa sổ kính đã được dán kín.
“……”
Chết tiệt, Lục Văn Thù có bản lĩnh ấy, còn không mau vào giúp đỡ!
“Dương Yến.” Người đàn ông vội vã hôn lấy cô, cơ thể liên tục áp vào người cô, cổ họng khàn đặc và có chút kiềm nén.
Dương Yến yếu lòng rồi, chủ động đáp trả cái hôn của anh.
Cảnh tượng trong căn phòng đều bị camera bé nhỏ quay lại được, truyền đến máy tính của một ai đó.
Hứa Cung Diễn ngồi trước máy tính, không động đậy, anh nhìn đoạn video kia, đôi mắt đen nhánh không hề chớp.
Cả căn chung cư yên tĩnh đến đáng sợ.
“Anh đang xem gì vậy?”
Cao Mỹ Hy đến phòng ngủ, nhìn Hứa Cung Diễn ngồi trước máy tính, liền hỏi một câu, đi lên trước nhìn, trên máy tính là một màu đen kịt.
Cô từ đằng sau ôm lấy người đàn ông, “Bác sỹ đã dặn dò, anh phải nghỉ ngơi cẩn thận,”
Hứa Cung Diễn ậm ừ một tiếng.
Từ trên ghế đứng dậy, anh ta liền thô bạo nắm lấy cổ cô ta, dùng lực đẩy cô xuống giường, kéo cà vạt quấn vào cổ cô ta, hai tay siết chặt.
“Ư..” Cao Mỹ Hy giữ lấy cà vạt phản kháng, ra sức giãy dụa.
“Cô nghĩ tôi không biết cô là người của Kỷ Gia Trí à?” Hứa Cung Diễn cúi đầu nhìn cô, sắc mặt u ám tột cùng, “Trước mặt tôi diễn ngần ấy năm, không mệt à?”
Anh ta dùng lực siết cà vạt, giọng lạnh tanh: “Thấy tôi khỏe mạnh như vậy, có phải cô rất thất vọng ?”
Khuôn mặt Cao Mỹ Hy dần dần tím lại.
Là cô không phòng bị trước, khiến cho cho Hứa Cung Diễn vẫn còn suôn sẻ như vậy.
Sắp không thể thở nổi nữa.
Cao Mỹ Hy giãy dụa ngày càng yếu ớt, lúc sắp đối mặt với cái chết, Hứa Cung Diễn lại buông tay ra, mở ngăn kéo, từ trong đó lấy ra một cái hộp.