Mục lục
Cô vợ gả thay của tổng tài tàn tật - Bạch Ngọc Lan - Dương Tử Sâm (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông Dương không khỏi ngỡ ngàng lại hỏi: "Cháu muốn chịu trách nhiệm cái gì?"

"Cháu muốn cưới cô ấy làm vợ"

Dương Tử Hiên chậm rãi nói lại nhìn biểu hiện của ông Dương.

"Cái gì, không thể được"

Ông ấy lập tức phản đối.

Dương Tử Hiên lại âu sầu nói: "Tại sao ạ? Cháu không muốn giống ba mình lấy đi cái quý giá của phụ nữ lại làm như không có gì, hơn nữa Kỳ Anh còn là cành vàng lá ngọc, xin ông cho phép cháu chịu trách nhiệm với cô ấy đến cùng."

Lời nói của hẳn đã khiến ông Dương không khỏi đau đáu suy nghĩ, sau một hồi mới thở dài thườn thượt nói: "Chuyện này để sau rồi nói cháu ra ngoài trước đi"

"Vâng, cháu đã biết nhưng cháu hi vọng ông chấp nhận, chuyện đó đã gây ảnh hưởng không nhỏ đến tâm lý của cô ấy"

Nói xong cũng không để ông Dương phản ứng lại Dương Tử Hiên liên bước ra khỏi phòng, hắn nắm chắc tám phân trong tay ông ta sẽ đồng ý, Cao Kỳ Anh vào nhà họ Dương mỗi ngày sẽ vui hơn nhiều.

Hắn tưởng tượng ra khuôn mặt vặn vẹo, điên loạn của Dương Tử Sâm trong lòng lại cảm thấy khoái trá, chỉ nhìn mấy bức ảnh thôi hắn đã như vậy rôi không biết ngày ngày thấy hắn và Cao Kỳ Anh ân ái trước mặt sẽ như thế nào? Trong đầu Dương Tử Hiên đã dần hiện lên những tính toán riêng.

Ngày hôm sau Bạch Ngọc Lan lại phải lên công ty gặp tổng biên, cô đi rôi Dương Tử Sâm lại nói với Tiểu Khải: "Tôi muốn biết tất cả thông tin về Bạch Ngọc Lan, ngay hôm nay phải có cho tôi"

"Vâng, thiểu gia."

Tiểu Khải rời đi Dương Tử Sâm lại một mình ngồi trong phòng suy tư, người phụ nữ này ở cùng anh đã gần được một tháng lại chưa từng tỏ ra khinh thường hay chê bai anh ngược lại cô không ít lần khiến anh phải rung động.

Trái tim của anh vốn dĩ phải nên đóng băng nhưng ngày một rỉ nước, anh cứ cô không quan tâm đến lời nói và hành động của cô thì những lời nói ấy cứ ngày một hiện diện trong đầu anh.

Cô nói không phải người phụ nữ nào cũng sẽ giả dối, còn nói cô sẽ không gian dối anh, là thật sao? Anh có thể tin tưởng cô sao, lý trí bảo anh không được tin bất kỳ người phụ nữ nào nữa nhưng trái tim lại bị lay động.

Tại sao như vậy, anh không muốn tin cô, đơn giản là vì anh sợ cô chỉ là đóng kịch, một ngày nào đó cô đạt được mục đích rồi cũng sẽ giống như người phụ nữ kia rời bỏ anh, thậm chí nói ra những lời khinh chê anh.

Cho nên anh thà ngay từ đầu không tin cô.

Dương Tử Sâm không ngừng tự niệm với bản thân không thể để vẻ mặt dịu dàng tươi cười của cô lừa, tất cả chỉ là giả, là giả mà thôi.

Anh nhắm chặt mắt lại giữ cho mình bình tâm hơn, ổn định trái tim đang rối loạn kia.

Lại nói lúc này Bạch Ngọc Lan ngồi với tổng biên nhưng bên cạnh lại có thêm một người đàn ông nữa, sắc mặt của cô bỗng chốc sa sầm nhìn tổng biên nói thẳng: "Tôi đến để bàn công việc với chị nếu chị đã có khách thì tôi đi trước tuần sau lại bàn"

"Ấy kìa, Ngọc Lan, bản thảo mỗi tuần trao đổi một lần em không thể cứ thế rời đi, thằng em này của chị chỉ là đến đưa đồ cho chị mà thôi, nó đi ngay bây giờ ấy mà"

Tổng biên nói lại ra hiệu cho Đào Từ Duy.

Hắn nhìn thấy Bạch Ngọc Lan có chút kích động lại nhận được tín hiệu của chị mình, hắn không còn cách nào khác là rời đi thế nhưng ra đến cửa rôi ánh mắt vẫn còn lưu luyến trên người cô.

Bạch Ngọc Lan có hơi ơ thờ, tổng biên lại cười làm lành nói: "Ngọc Lan à, ngồi xuống đi"

"Tổng biên, tôi hy vọng chuyện hôm nay chỉ là tình cờ mà không phải là chị sắp xếp, lần trước tôi đã rất tức giận, sao chị có thể lấy chuyện công làm việc tư như vậy, tôi là người rất nghiêm túc trong việc nếu còn trường hợp đó xảy ra tôi không chắc dự án lần sau tôi có thể tiếp tục làm việc với chị hay không"

Bạch Ngọc Lan nhắc nhở nhưng lại có chút cảnh cáo.

Tổng biên nghe xong chột dạ lại sờ mũi nói: "Chuyện lần trước chị thật sự xin lỗi chỉ tại Từ Duy năn nỉ quá nên chị mới ra hạ sách này, em thông cảm cho chị đi, dù sao chị cũng là chị gái của nó cũng không thể nhìn nó đau khổ dẫn vặt đi.

Em không biết đâu, lần này Từ Duy trốn học để vê gặp em đấy, cho nên chị mới...

"Tôi không quan tâm, tôi đã nói rõ với Đào Từ Duy rồi, mong chị có thể hiểu"

Bạch Ngọc Lan cắt ngang lời nói của tổng biên khiến cô ta câm nín không nói được điều gì nữa.

Bầu không khí có chút căng thẳng cho đến khi Bạch Ngọc Lan lại lấy tập bản thảo để trước mặt tổng biên không khí mới dịu đi một chút, hai người lại bắt đầu bàn công việc.

"Hình mẫu nam chính sao nhìn có vẻ quen quen nhỉ"

Tổng biên nhìn nhân vật nam có chút nghi hoặc.

"Là hình mẫu của chồng tôi"

Bạch Ngọc Lan cũng không che lấp việc cô lấy Dương Tử Sâm làm mẫu nam chính.

Tổng biên vô cùng kinh ngạc nhưng không thể không khen ngợi: "Hình mẫu này đúng là hợp với miêu tả cũng như tính cách của nhân vật trong truyện, chị cũng phục em ấy nhưng mà chồng em có biết không?"

"Anh ấy không quan tâm lắm"

Bạch Ngọc Lan lắc đầu.

Tổng biên có chút gật gù lại nói: "Ừ, vậy thì được, tôi chỉ sợ khi bản thảo này xuất bản anh ta nhìn thấy lại đi kiện chúng ta, phải rồi, hình mẫu nữ sao em vẽ quá chung chung không có nét nổi bật lắm, nữ chính là một người lúc mạnh mẽ sẽ mạnh mẽ lúc dịu dàng thì rất dịu dàng cho nên chị muốn nữ chính phải có nét riêng"

Bạch Ngọc Lan nghe vậy có hơi suy nghĩ lại chẳng hình dung ra được cái gì đành hỏi: "Chị cho tôi chút gợi ý đi, muốn nữ chính có nét riêng thế nào."

Tống biên nhìn cô một cái lại như có như không nói: "Như em vậy đó, mạnh mẽ lại quyết đoán, làm người khác với kính sợ, nói chính xác hơn, sao em không lấy hình tượng của mình áp dụng vào nữ chính chứ, chị thấy ý tưởng này rất hay đấy"

"Tôi không quen đưa hình ảnh bản thân vào trong truyện"

Bạch Ngọc Lan từ chối.

"Có làm sao đâu, em cứ thử đi biết đâu lại hợp, cũng chỉ là truyện tranh thôi mà"

Tổng biên thuyết phục, lúc nhìn thấy hình mẫu nam chính cô ta suy nghĩ ra ý tưởng này, để hai vợ chồng họ cùng làm hình mẫu nam nữ chính chắc chắn sẽ rất ăn khách.

Bạch Ngọc Lan không khỏi trầm tư, cô đem hình mẫu của Dương Tử Sâm áp vào nam chính là bởi vì thấy anh phù hợp còn cô thì...

Thấy Bạch Ngọc Lan còn đắn đo tổng biên bèn nói: "Được rồi, chị cho em thời gian hai ngày suy nghĩ về việc này, nếu em không muốn thì suy nghĩ cho chị một hình tượng nữ chính khác là được."

"Vâng."

Bạch Ngọc Lan gật đầu tỏ ý sẽ suy nghĩ về vấn đề này.

Lúc này hai người đã bàn xong phần công việc, tổng biên nhìn sắc mặt của cô lại không nhịn được hỏi: "Ngọc Lan, không phải chị xen vào chuyện riêng của em nhưng mà em thật sự đã xem Dương đại thiếu gia là chồng mình sao?"

"Cái gì mà đã xem, anh ấy vốn dĩ là chồng tôi"

Bạch Ngọc Lan có chút lạnh giọng nói.

"Nhưng mà hai người không có tình cảm rất khó ở chung với nhau lâu dài, chị khuyên thật em nếu em không thật sự thích Dương đại thiếu gia đó thì có thể ly hôn với anh ta"

Tổng biên không khỏi muốn khuyên bảo, cô ta thật ra cũng không phải vì Bạch Ngọc Lan mà là vì em trai mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK