Mục lục
Cô vợ gả thay của tổng tài tàn tật - Bạch Ngọc Lan - Dương Tử Sâm (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay Bạch Ngọc Lan có việc đi ra ngoài, nhân lúc cô không có ở đây Dương Tử Sâm muốn đi tìm ông Dương nhưng Tiểu Khải lại bảo ông không có ở nhà, không có cách nào khác anh lại để Tiểu Khải đẩy mình đến căn nhà gõ.

Nhưng mà không ngờ đến đó lại có một người đứng sẵn ở đó chờ anh, Dương Tử Sâm nhìn thấy người này ánh mắt lạnh lùng khó tả.

"Nghe nói anh hai dạo gân đây rất thích đến chỗ này, hôm nay công ty có ông nội chủ trì rồi tôi lại có thời gian rảnh liên đến đây xem thử một chút nơi này có gì thú vị nhưng mà làm tôi khá thất vọng, chỉ là một căn nhà gỗ nát không có gì đáng xem."

Dương Tử Hiên đứng dưới gốc cây ngọc lan vừa hút thuốc vừa nghêu ngao nói.

"Mau cút khỏi đây."

Dương Tử Sâm lạnh nhạt nói, anh không thích người khác xâm phạm địa bàn của mình khi anh chưa cho phép.

"Thật nóng tính, đất này là của nhà họ Dương cũng không phải của mình anh, tôi thích đứng ở đây anh có thể quản tôi sao?"

Dương Tử Hiên nói xong liên ném điếu thuốc đã hút xong về phía anh, vừa hay rơi gân bánh xe.

"A, thật ngại quá, lại ném không chuẩn rồi."

Dương Tử Hiên nghênh ngang đi tới trước mặt Dương Tử Sâm lại dí chân vào điếu thuốc dưới bánh xe, miệng còn nói: "Anh hai không thể đứng dậy để tôi giúp anh một chân vậy."

Dương Tử Sâm sắc mặt trầm xuống, nghiến răng tức giận: "Dương Tử Hiên."

"Anh trai, tôi khuyên anh không cân kích động, nửa năm ngồi xe lăn đúng là quá thiệt thòi cho anh rồi có điều nửa đời còn lại anh cũng chỉ có thể ngôi ở đây nên có kích động cũng vô dụng thôi."

Dương Tử Hiên chống hai tay lên thành xe lăn của Dương Tử Sâm dương dương tự đắc nói.

"Tiểu Khải."

Dương Tử Sâm gầm lên một tiếng, Tiểu Khải ngay lập tức tiếp cận Dương Tử Hiên, hắn lại chẳng để một thằng nhóc vào mắt còn khiêu khích.

"Cũng chỉ là một thắng oắt con."

Hắn vừa dứt đột nhiên cảm thấy thân thể bị xách lên, còn chưa kịp phản ứng thì thân mình đã bị ném vào một bụi cây.

Sững sờ, kinh sợ, đây là biểu hiện của Dương Tử Hiên lúc này, hắn cho rằng thằng nhóc bên cạnh Dương Tử Sâm chỉ là một người bình thường chỉ để anh ta sai vặt linh tỉnh, nào ngờ lại là một nhân vật lợi hại.

Hắn từ trong bụi hoa bò dậy, phủi bụi mấy cái, vốn dĩ là tức giận lại trở nên hứng thú nhìn Tiểu Khải: "Khá lắm nhóc con, có muốn theo anh đây hay không?"

Tiểu Khải lại lùi về đứng bên cạnh Dương Tử Sâm, lạnh mắt nhìn hắn.

"A, nhóc con, cậu chọn theo anh ta suốt đời chỉ có thể làm một tên sai vặt cỏn con nếu theo tôi tôi sẽ cho cậu những thứ cậu muốn, thế nào?"

Dương Tử Hiên mở giọng dụ dỗ.

Tiểu Khải chỉ đứng thủ bên cạnh Dương Tử Sâm còn không thèm để ý Dương Tử Hiên.

"Anh trai, người này ở bên cạnh một kẻ tàn phế như anh thật là uổng phí, bao gồm cả chị dâu, hay là anh phóng thích cho cô ấy đi để một người tốt hơn chăm sóc cho cô ấy, ví dụ tôi chẳng hạn."

"Dương Tử Hiên, không được phép đụng vào cô ấy."

Nhắc đến Bạch Ngọc Lan Dương Tử Sâm đột nhiên nổi nóng.

Dương Tử Hiên đắc ý, xem ra hắn đã chọc trúng chỗ rồi, không ngờ Dương Tử Sâm lại để ý đến người phụ nữ kia như vậy.

"Nếu tôi cứ đụng anh có thể làm gì? Chị dâu xinh đẹp thông minh như vậy không phải chỉ có mình tôi để ý, ngoài kia có biết bao nhiêu đàn ông để ý đến chị dâu anh có biết không?"

Dương Tử Hiên quẹt miệng nói.

Nghe những lời này tâm tình của Dương Tử Sâm cũng trùng xuống, thấy vậy Dương Tử Hiên tiếp tục nói: "Với thể trạng này của anh có thể làm gì cho chị dâu, có thể mang đến hạnh phúc cho cô ta, bảo vệ cô ta sao? Phụ nữ cân gì anh có biết không?"

Những lời nói này văng vẳng bên tai Dương Tử Sâm khiến đầu óc anh quay cuồng nhốn nháo, anh có thể làm gì cho cô, anh nhận thấy bản thân mình lúc này đúng là không có khả năng bảo vệ cho cô, nói đúng hơn là cô bảo vệ anh, còn hạnh phúc...

Anh lại cảm thấy thật mông lung.

"Tốt hơn anh nên trao viên ngọc cho một người có tay nghề mài dũa, ở trong tay anh viên ngọc sáng sẽ trở nên mai một mà thôi."

Dương Tử Hiên nói xong hứng thú nhìn biểu hiện của Dương Tử Sâm, quả nhiên là biểu hiện mà hắn mong đợi, trong lòng hắn sảng khoái còn muốn thêm mấy câu nhưng lại bị một giọng nói chen ngang.

"Nhị thiếu gia, có khách đến muốn gặp cậu."

Người cắt ngang hắn là một cô hầu, bộ dạng của cô ta trông có vẻ vội vàng hơi thở có chút rối loạn, cô ta lại chỉ dám đứng xa không dám lại gần.

Dương Tử Hiên không vui hỏi: "Là ai."

"Tôi không biết, là một cô gái."

Cô hầu kia trả lời.

Dương Tử Hiên lại càng thêm nghi hoặc, hắn quan hệ với rất nhiều phụ nữ nhưng chỉ là chơi qua đường, ai lại đích thân đến tìm hắn, trong đầu lại thoáng hiện một người, không phải là cô ta đó chứ? Hắn nghỉ hoặc trong lòng bước chân cũng rời khỏi đây, thế nhưng lúc bước qua chỗ Dương Tử Sâm lại để lại cho anh thêm một câu: "Ngọc quý phải để trong hộp son còn hộp gỗ mà còn mục nát như anh không giữ được ngọc lâu bên đâu."

Không thể không nói đây là một câu nói chí mạng đả kích đến nơi sâu nhất trong lòng Dương Tử Sâm, hai tay anh siết chặt run rẩy.

Tâm tình hạnh phúc vui vẻ mấy ngày nay lập tức biến mất anh lại rơi vào trạng u ám như lúc trước.

Tiểu Khải đứng bên cạnh lo lắng không thôi, cậu nghe không hiểu hết những lời của Dương Tử Hiên nhưng cũng hiểu sáu phần, người kia là muốn đả kích thiếu gia nhà cậu, không được rồi cậu phải gọi cho đại thiếu phu nhân gấp.

Tiểu Khải đi đến gốc cây anh đào bên kia lấy điện thoại ra bấm gọi cho Bạch Ngọc Lan, rất nhanh bên kia có người bắt mắt: "Tiểu Khải, có chuyện gì sao?"

"Đại thiếu phu nhân, cô mau về đi thiếu gia có vẻ không ổn rồi."

Tiểu Khải vội vàng nói, giọng nói cô cùng cấp bách làm Bạch Ngọc Lan bên kia cũng rối loạn theo.

"Đã xảy ra chuyện gì, cậu nói rõ xem nào?"

"Lúc nãy nhị thiếu gia đến căn nhà gỗ, nói với thiếu gia mấy câu, nghe xong tâm tình của thiếu ra rất tệ, thiếu phu nhân tôi sợ cậu ấy lại kích động, cô mau về đi."

Vì nói chuyện qua điện thoại nên Tiểu Khải chỉ có thể nói qua loa đại khái không thể nói rõ ràng, tuy nhiên chỉ nhiêu đó cũng khiến Bạch Ngọc Lan hiểu được chuyện gì xảy ra.

"Tiểu Khải, xem chừng anh ấy tôi lập tức về ngay."

"Được, được, cô nhanh nhanh nhé."

Bạch Ngọc Lan cúp máy lại nhìn tổng biên nói: "Nhà tôi có chuyện gấp, phần còn lại để ngày khác bàn bạc được không?"

Tổng biên thấy cô vội vàng lại nói: "Ngọc Lan tuân này cô đã lùi ngày hai lân rôi, hôm nay là thứ bảy rồi cô nói xem khi nào lại có thể tiếp tục đây."

"Tổng biên tôi xin lỗi, nếu không lại để thứ hai đi."

Bạch Ngọc Lan đang gấp nên không có thời gian suy nghĩ nói đại thứ hai.

Tổng biên không thể nói thêm điều gì nữa đành thỏa hiệp: "Bỏ đi, có việc thì về trước đi nhưng mà đây là lần cuối cùng cô hiểu chứ?"

"Tôi biết rồi, tôi đi trước."

Bạch Ngọc Lan dường như nói cho có lệ lại lấy túi xách rời khỏi văn phòng.

Tổng biên nhìn bóng dáng của cô âm thầm lắc đầu: "Đúng là có gia đình thì hiệu suất làm việc cũng không được như trước đây."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK