Mục lục
Cô vợ gả thay của tổng tài tàn tật - Bạch Ngọc Lan - Dương Tử Sâm (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đúng vậy, cho nên mẹ cứ tin ở con, chỉ là một danh phận nhị thiếu phu nhân của Dương gia thôi, cho cô ta làm đủ thì thôi, con cũng không phải sống với cô ta cả đời, người phụ nữ này có thể phản bội Dương Tử Sâm thì một ngày nào đó cũng có thể phản bội con, con không có ngu ngốc như anh ta."

Thấy con trai đã tính toán kỹ lưỡng bà Xuân cũng không khuyên giải nữa, con trai nói đúng chỉ là một danh phận thôi có gì không thể, đợi đến khi con trai lấy được Dương thị và Dương gia mọi chuyện không phải do bọn họ quyết định sao? Lại nói lúc này Bạch Ngọc Lan đang đứng trước một căn nhà gỗ, cô lại không biết trong nhà họ Dương có một căn nhà thế này, bê ngoài nhìn rất đẹp còn có hoa Cỏ xung quanh, với người giản dị yêu thích thiên nhiên như cô nơi đây đã làm cô có hứng thú, chưa kế bên cạnh ngôi nhà còn có một cây Ngọc Lan nở hoa rất đẹp.

Nhất thời Bạch Ngọc Lan bị mê mẩn trước cảnh vật trước mặt, đột nhiên cánh cửa gỗ kẽo kẹt một tiếng rồi được mở ra khiến Bạch Ngọc Lan thu hồi ánh mắt đang nhìn cảnh vật chuyển tầm mắt sang người đàn ông đang đẩy xe đi ra.

Nhìn thấy cô Dương Tử Sâm có chút không vui trâm giọng nói: "Ai cho phép cô đến đây?"

"Em đến tìm anh"

Bạch Ngọc Lan mỉm cười đáp lại anh.

Lúc lấy đồ ăn xong cô đi vào phòng lại không thấy Dương Tử Sâm đâu, đến thư phòng tìm cũng không có, ngay cả khi cô hỏi người hầu cũng không ai biết anh đi đâu, cuối cùng chỉ có thể gọi điện cho anh.

Thế nhưng người nhấc máy lại là Tiểu Khải, Bạch Ngọc Lan phải vừa đe dọa vừa dụ dỗ mới nói cho cô anh ở đâu, thế là cô theo chỉ dẫn của cậu ta đến đây.

Dương Tử Sâm không khỏi lạnh mắt nhìn thiếu niên đứng ở cạnh cửa lạnh lùng nói: "Tôi ghét nhất kẻ nào tự ý làm trái lời chủ."

Câu nói của anh khiến Tiểu Khải rụt người lại không dám nhìn anh, lại cắn môi không nói được câu nào.

Bạch Ngọc Lan thấy vậy lại nói: "Anh không cần trách cậu ta là do em đe dọa cậu ta."

Dương Tử Sâm nhìn cô hừ lạnh một cái muốn đẩy xe rời đi Bạch Ngọc Lan lại nhanh chóng cầm tay đẩy, "Để em giúp anh đi."

Vì là giờ nghỉ trưa nên trên đường đi bọn họ không đụng phải ai, có điều thời tiết có chút nắng nóng Bạch Ngọc Lan phải lựa chỗ mát để đi có điều ra đến hoa viên toàn là hoa cỏ mọc thấp không có một cái cây to nào nên đi có chút nắng nôi.

Bạch Ngọc Lan đột nhiên dừng lại hỏi: "Anh có nắng hay không hay là lấy áo của khoác của em che đỡ nhé?"

"Không cần"

Người đàn ông thẳng thừng từ chối.

Cô hơi nghiêng người nhìn biểu cảm của anh lại thấy hai lông mày của anh nhíu chặt, thậm chí mắt cũng nhắm lại giống như rất ghét ánh sáng vậy.

Bạch Ngọc Lan không nghe theo anh cô lại cởi áo khoác của mình ra đắp lên mặt anh che đi cái ánh nắng chói chang.

Đột nhiên bị che đi tâm mắt thân hình của Dương Tử Sâm khẽ động một cái muốn lấy thứ che mặt mình ra nhưng lại cảm thấy xe lăn di chuyển, động tác bỗng chốc dừng lại, bên mũi lại truyền đến mùi ngọc lan quen thuộc.

Ở sân thượng Dương Tử Hiên nhìn xuống hai người phía dưới trong lòng có điều suy nghĩ, người phụ nữ kia là thật lòng với Dương Tử Sâm sao hay chỉ vì gia sản của Dương gia? Nếu có thể hẳn nguyện ý tin tưởng vế sau hơn, nào có người phụ nữ nào sẽ quan tâm một kẻ tàn phế chứ, Dương Tử Hiên có chút mỉa mai.

Trong khi mọi người đã ăn trưa xong thì Bạch Ngọc Lan với Dương Tử Sâm mới bắt đầu ăn cơm.

Từ ngày ăn cơm cùng anh khẩu vị của cô cũng theo anh luôn, dù sao cô cũng không kén ăn, nhưng mà hôm nay trên bàn cơm lại có một chén dưa chua cùng dăm bông.

Bạch Ngọc Lan được ăn món yêu thích lại ăn vô cùng ngon miệng, phía đối diện Dương Tử Sâm vẫn chưa đụng đũa, cô nghi hoặc nhìn anh, "Làm sao vậy, đồ ăn không hợp khẩu vị của anh sao?"

"Hay là anh ăn thử món này đi, cái này là do mẹ em làm, ăn rất ngon"

Bạch Ngọc Lan lấy một đôi đũa khác gắp một ít dưa chua rồi chấm chút tương bỏ vào chén cho anh.

"Mau ăn đi, đảm bảo sẽ không làm anh thất vọng"

Cô cảm thấy dưa chua là thứ dễ ăn nhất nên mới lấy cho anh, tuy nhiên cô không biết công tử nhà giàu như anh có thích món này hay không, gấp xong rồi lại cảm thấy có chút lững lờ.

Đôi mắt nhìn chăm chú vào anh cứ nghĩ anh sẽ không ăn thế mà Dương Tử Sâm lại cầm đũa lên gắp một miếng dưa chua lên bỏ vào miệng.

Điều này có hơi ngoài dự liệu của Bạch Ngọc Lan nhưng cô lại rất vui vẻ hỏi: "Thế nào, ngon đúng không? Mẹ em lúc trước vì kiếm tiền nuôi em đi học có từng bán qua dưa muối, hết mười người cũng có chín người khen rồi, để ngày mai em sẽ nấu canh chua cho anh, đảm bảo sẽ không làm anh thất vọng"

Dương Tử Sâm nghe cô luyên thuyên cũng chẳng nói gì nhưng có một điểm khiến anh chú ý, cô không phải con gái của Bạch Chấn Hưng sao, tại sao mẹ cô lại phải bán dưa muối.

Bây giờ anh mới phát hiện đối với người phụ nữ được xem là vợ của mình anh không biết chút gì cả.

Bạch Ngọc Lan không biết anh đang suy nghĩ cái gì, thấy anh lại tiếp tục gắp dưa muối cô cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Dương Tử Hiên bị ông Dương đến không ngờ lại là vì chuyện của Cao Kỳ Anh, vừa vào phòng ông hắn đã bị ném một xấp ảnh vào người.

"Cháu nói cho ta nghe chuyện này là thế nào? Có phải cháu làm ra chuyện có lỗi với Tử Sâm hay không, còn mang mấy bức ảnh này đến trước mặt nó, cháu đây là có ý gì?"

Dương Tử Hiên nhìn mấy tấm hình dưới chân cũng không nhặt lên chỉ có hơi bất ngờ khi những tấm ảnh này ở trong tay ông Dương, Dương Tử Sâm chắc chắn sẽ không đưa mấy tấm ảnh này cho ông vậy thì chỉ còn lại người phụ nữ kia.

Đôi mắt hắn lóe lên một cái lại nhìn ông Dương giải thích, "Oan cho cháu quá thưa ông, cháu và Kỳ Anh là bị người hãm hại, đêm hôm đó cháu uống rượu say không biết cái gì lúc tỉnh dậy đã thấy Kỳ Anh ở bên cạnh, hôm sau lại có người gửi mấy bức ảnh này đến nhà tống tiền cháu, sợ anh hai hiểu nhầm cháu có mang mấy bức ảnh vào để giải thích với anh ấy nhưng không nghĩ vừa mới xem ảnh anh ấy đã tức giận lên, cháu căn bản không có cơ hội giải thích"

Ông Dương nghe vậy hơi nheo mắt, nếp nhăn trên trán cũng dần hiện ra, "Sự việc là như vậy sao?"

"Vâng, nếu ông không tin thì có thể hỏi quản gia, chính ông ta đã mang mấy bức ảnh này cho cháu"

Dương Tử Hiên hơi nâng mắt nhìn ông Dương, chuyện này hắn cũng đã có sắp xếp rồi cũng không sợ ông hỏi tội.

Quả nhiên ông Dương có vẻ bớt giận mà trở nên suy tư, Dương Tử Hiên lựa cơ hội nói: "Xin ông đừng nghĩ oan cho cháu rất có thể có người muốn chia rẽ nội bộ Dương gia mới làm như vậy."

"Thôi được rồi, chuyện này ta tạm thời tin cháu, cháu ra ngoài trước đi"

Ông Dương có chút mệt mỏi day thái dương.

Thế nhưng Dương Tử Hiên không ra mà nói: "Ông nội, cháu có chuyện muốn nói với ông."

"Cháu nói đi"

Ông Dương nhàn nhạt nhìn hẳn.

"Mặc dù cháu và Kỳ Anh bị gài bẫy nhưng không thể phủ nhận cháu đã lấy đi sự trong trắng của cô ấy nên cháu muốn chịu trách nhiệm với cô ấy"

Giọng nói của Dương Tử Hiên là giọng nói của người đàn ông có trách nhiệm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK