Mục lục
Cô vợ gả thay của tổng tài tàn tật - Bạch Ngọc Lan - Dương Tử Sâm (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà tắm được thiết kế đặc biệt dành cho người khuyết tật nên cô cũng không mấy lo lắng lại thiu thiu ngủ lúc nào không hay.

Bên trong Dương Tử Sâm nhìn bồn tắm tự giễu một lúc thật lâu mới mở cửa bồn xê dịch người đi vào, xả nước đầy bồn ngập cả thân thể.

Mãi ba mươi phút sau Dương Tử Sâm mới tắm xong, anh lại bước ra khỏi bồn tắm, nhìn chiếc điện thoại trên giá để mỹ phẩm anh cũng không cầm lấy mà đẩy xe trực tiếp ra ngoài.

Cửa phòng vừa mở ra Bạch Ngọc Lan cũng bừng tỉnh dậy, nhìn người đàn ông đẩy xe về phía này cô mơ màng hỏi: "Anh tắm xong rồi sao?"

Dương Tử Sâm liếc nhìn cô một cái nhưng không lên tiếng, bây giờ có ánh sáng anh mới nhìn thấy trên trán cô có một khối u sưng đỏ, anh cố gắng phớt lờ để mình không chú ý nhưng đôi mắt không hiểu sao lại cứ nhìn chăm chăm vào cô, trong lòng lại có chút tức giận bản thân lại không biết tức giận điều gì.

Bạch Ngọc Lan cũng nhìn ra được ánh mắt của anh cô lại nghi hoặc hỏi: "Sao anh lại nhìn tôi như vậy, có chuyện gì sao?"

Nghe thấy giọng nói của cô lúc này Dương Tử Sâm mới thu hồi ánh mắt xoay xe đi đến chỗ khác.

Căn phòng này có một vách ngăn, bên đó giống như một căn phòng thu nhỏ của căn phòng này chỉ có một cái bàn ngoài ra không có thêm bất kỳ một vật dụng nào Dương Tử Sâm thường hay đến đó ngồi, không ai được phép làm phiên anh, thế nhưng Bạch Ngọc Lan đã không ít lần qua đó chọc giận anh, gần nhất chính là lân mời anh ăn bánh kem.

Bạch Ngọc Lan thấy anh lại đến chỗ đó cô cũng không nói gì lại lấy một bộ đồ đi vào phòng tắm, sau lưng cô toàn là máu cũng cần phải tắm rửa một phen.

Ngày hôm sau mọi người nhìn thấy khối u trên trán cô không khỏi vui sướng khi người gặp họa.

"Tôi đã nói rồi thứ như cô ta sớm muộn gì cũng bị đại thiếu gia đánh cho bầm mặt, nhìn xem bây giờ không phải là u đầu rồi sao, đáng đời"

Người lên tiếng là Tiểu Hà, cô ta cay cú Bạch Ngọc Lan từ chuyện lần trước lúc này mới có dịp chế nhạo cô.

Ba người còn lại trong nhà bếp không ai dám hó hé gì bọn họ không phải người nhiều trước hơn nữa sau vụ lần trước bọn họ lại có vẻ sợ cô nhiều hơn.

Tiểu Hà thấy mấy người này không nói gì trong lòng thâm khinh bỉ, đúng là một lũ nhát cáy, có phu nhân rồi còn sợ như vậy.

"Ta nói đúng là ông trời có mắt, bước chân vào nhà họ Dương cũng không dễ như vậy, làm kiêu sao? Xem, cuối cùng cũng không phải sứt đầu bể trán?"

"Tiểu Hà, bớt nói vài câu đi"

Thím Quyên không khỏi nhắc nhở.

"Tôi có miệng thì nói thím cản tôi làm cái gì, cũng không phải nói thím, hừ"

Tiểu Hà hừ nhẹ một tiếng.

Thím Quyên chỉ lắc đầu thở dài không nói gì thêm, nhìn biểu hiện của đại thiếu phu nhân bà liền biết cô ấy không quan tâm gì đến mấy lời nói mai mỉa của Tiểu Hà, con bé này cứ luyên thuyên mãi cũng chẳng được cái gì.

Lúc này Tiểu Khải đi đến hình như muốn lấy cơm cho Dương Tử Sâm, thấy vậy cô lại nói: "Để tôi mang cơm đến cho đại thiếu gia, hôm nay tôi muốn ăn sáng cùng anh ấy"

Tiểu Khải lại nhíu mày nói: "Đại thiếu gia không thích người khác ăn cơm chung ""

"Tôi không phải người khác tôi là vợ anh ấy, cậu để tôi, có việc gì thì cậu đi làm đi."

Bạch Ngọc Lan nhàn nhạt nói lại mang một lúc hai khay cơm đi vào bên trong.

Dương Tử Sâm đang ngồi trước bàn ăn cơm thấy cô bước vào còn mang cơm theo anh nhíu mày cau có nói: "Tại sao lại là cô? Tiểu Khải đâu?"

"Vì sao không thể là tôi, bắt đầu từ hôm nay ba bữa tôi sẽ ăn cơm cùng anh."

Bạch Ngọc Lan vừa nói đặt hai hai khay cơm xuống bàn.

"Ai cho phép cô..."

Dương Tử Sâm chưa nói xong Bạch Ngọc Lan đã giành lời nói trước, "Ai da, mới sáng sớm anh đừng có khó chịu như vậy mau ăn đi đồ ăn sắp nguội đến nơi rồi"

Người đàn ông này có không đồng ý cô cũng sẽ ăn cùng anh nên cô không để ý đến việc bị anh phản đối lại bắt đầu ăn phần của mình.

Phần ăn của cô rất đơn giản chỉ có bánh mì kẹp trứng xúc xích cùng một một ly sữa tươi, bữa sáng mới thức dậy cô cũng không muốn ăn nhiều.

Theo lẽ thường Dương Tử Sâm đã tức giận ném đồ rồi nhưng hôm nay anh không những không tức giận lại còn bắt đầu ăn bữa sáng của mình, bởi vì anh đã thử rất nhiều cách người phụ nữ này cũng không chịu rời đi.

Một bữa sáng ăn trong yên tĩnh thì đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, Dương Tử Sâm nhíu mày biểu lộ không vui, anh không muốn người khác làm phiền mình chính vì thế anh cũng không lên tiếng.

Bạch Ngọc Lan thấy anh không phản ứng cô cũng không thể ngồi im lại đứng dậy đi ra mở cửa.

Người tới lại là người cô không ngờ đến.

Dương Tử Hiên có chút bất ngờ lại cười như có như không nói: "Không nghĩ người mở cửa lại là chị dâu, trán chị bị làm sao thế kia, tôi nghe đám người hầu nói chị bị anh hai tôi đánh sao, thật là tồi tệ mà, nói thế nào chị cũng là vợ của anh ấy"

"Cậu gõ phòng chúng tôi có chuyện gì?"

Bạch Ngọc Lan không để ý đến lời của cậu ta lại lạnh lùng hỏi.

"Tôi muốn chào hỏi anh hai một tiếng tiện thể cũng mang báo cho anh ấy"

Dương Tử Hiên giơ tờ báo trước mặt cô nói, sau đó lại không màng đến cô cứ thế tiến thẳng đến chỗ người đàn ông đang ngồi xe lăn bên kia.

"Anh hai, chào buổi sáng."

Dương Tử Hiên đến trước mặt Dương Tử Sâm lại nở nụ cười tươi rói chào hỏi.

Dương Tử Sâm nhìn đến hắn hai mắt đỏ au tâm tình bình lặng lại dâng trào, lạnh giọng quát, "Ra khỏi đây"

"Em trai vào thăm còn chưa nói lời nào anh đã đuổi rồi sao, anh thật là nóng tính đấy anh hai, bộ dạng trâm ổn trước kia của anh đi đâu rồi hả"

Giọng nói của Dương Tử Hiên có phần khích bác.

Bộ dạng của Dương Tử Sâm giống như sắp bùng nổ đến nơi, lúc này một bàn tay lại khẽ vỗ vai anh nói: "Anh vừa mới ăn xong nên uống chút nước"

Nói rồi Bạch Ngọc Lan lại đưa ly nước đến đến bên miệng anh, Dương Tử Sâm theo bản năng uống từng ngụm nước cô đút cho mình, lại cảm tỉnh thân như được tưới mát, cơ thể vốn dĩ đang cương cứng cũng thả lỏng ra.

Dương Tử Hiên lại như có như không nhìn Bạch Ngọc Lan, đôi mắt thể hiện rõ sự tìm tòi nghiên cứu, theo lẽ thường Dương Tử Sâm phải hất tay người phụ nữ này ra mới đúng anh ta vậy mà còn thuận theo, thật hiếm gặp.

Dương Tử Sâm cũng nhìn ra ánh mắt của Dương Tử Hiên rơi vào người phụ nữ bên cạnh mình anh theo bản năng gạt nhẹ tay của Bạch Ngọc Lan ra thâm trầm nói: "Đủ rồi"

Anh không muốn uống nữa cô cũng không ép lại đặt ly nước xuống bên cạnh.

lúc này Dương Tử Hiên lại đưa cho anh tờ báo nói: "Công ty đang quảng bá một bộ sản phẩm mới anh xem qua hẳn sẽ hài lòng"

Dương Tử Sâm không cầm chỉ nhìn tờ báo trong tay hắn nhìn thoáng qua anh ánh mắt anh lại rơi vào hình ảnh người mẫu được phóng to trên mặt báo, không phải anh nhìn người mẫu mà là nhìn bộ trang phục mà người mẫu đang mặc.

"Ngũ Sắc Phi Thương, Dương Tử Hiên"

Dương Tử Sâm nghiến răng, phẫn hận nhìn Dương Tử Hiên, hai tay không ngừng run rẩy, phút chốc mọi vật dụng trên bàn cũng bị anh một tay quét sạch xuống đất tạo ra những tiếng kêu loảng xoảng định tai nhức óc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK