Về đến căn nhà cũ, cô lại kể cho mẹ mình nghe về Dương Tử Sâm và cuộc sống ba ngày nay của mình để mẹ cô yên tâm.
Thế nhưng là một người mẹ bà vẫn cứ lo lắng: "Con nói tính tình của cậu thiếu gia đó nóng nảy nếu cậu ta đánh con thì làm sao?"
"Không sao đâu mẹ quên con còn có võ à hơn nữa anh ta ngồi xe lăn căn bản không làm gì được con"
Bạch Ngọc Lan nói như vậy cũng không phải an ủi mẹ mình mà sự thật chính là thể.
"Nhưng mà.."
Bà Lệ vẫn còn do dự.
"Mẹ đừng lo lắng, con đã gả cho anh ta rồi coi như ván đã đóng thuyền con nhất định sẽ sống tốt không để ai ức hiếp, nên mẹ đừng lo nghĩ quá nhiều được không?"
Bạch Ngọc Lan không khỏi vỗ vỗ tay bà an ủi.
"Lan Nhi, mẹ không nỡ để con gả đi như vậy, đáng lẽ ra con phải gả cho người mình yêu sao có thể gả cho một người không có tình cảm với con lại còn ngồi xe lăn, tương lai của con sẽ như thế nào?"
Bà Lệ không ngừng lo lắng cho mai sau của cô, tấm lòng của các bà mẹ trên thế gian này mấy ai hiểu được, bọn họ chỉ muốn con cái sống tốt là sao, cái gì cao sang quyền quý bà đều không cần, được cái danh nhưng hạnh phúc lại không có.
Bạch Ngọc Lan thấy mẹ mình vẫn còn lo lắng lại nói: "Tương lai còn không biết chuyện gì xảy ra mẹ đừng nghĩ đến nó, con chỉ biết hiện tại con sẽ sống thật tốt, chấp nhận anh ấy đối xử với anh ấy như chồng mình, còn việc anh ấy không yêu thương con cũng không sao, chưa chắc những người yêu nhau sẽ sống hạnh phúc."
Đúng vậy, bọn họ chỉ cần sống với nhau như vậy là đủ, Dương Tử Sâm ngoài tính tình có chút khó ưa ra thì không có gì là không tốt, cô cũng không ngại anh ta tàn tật, chỉ có điều nhà họ Dương có chút rối rắm nhưng cô cố gắng tránh né là được.
Bạch Ngọc Lan lại nhớ đến những lời nói của bà Xuân nói với mình, tối hôm đó bà ấy vừa dụ dỗ vừa đe dọa cô.
Bà ấy muốn cô trông coi cẩn thận Dương Tử Sâm anh ta có chuyện gì đều phải báo cho bà ấy ngay lập tức, còn muốn cô phải nhu thuận mọi chuyện nghe theo lời bà ta như vậy cô ở trong nhà họ Dương mới được yên bình.
Trước những lời nói đó Bạch Ngọc Lan lại trả lời một cách cứng rắn, cô không muốn theo sai bảo của ai, nhà họ Dương không giống nhà bình thường cô tốt nhất không nên dính vào, chỉ cần làm người vợ tốt của Dương Tử Sâm là đủ.
Bà Lệ nhìn thấy cô chấp nhận với thân phận này trong lòng ngũ vị tạp chất, không biết nên vui hay nên buồn.
Hai mẹ con tạm thời kết thúc câu chuyện này, Bạch Ngọc Lan lại xuống bếp nấu cơm để ăn cùng mẹ mình, cô đã xin ông Dương ở lại đây một ngày với mẹ đến tối mới quay về.
Vì đã kiên định ở nhà Dương nên cô cũng không sợ nhà họ Bạch đến làm phiền mẹ mình, có điều nhà mẹ cô ở cách xa nhà họ Dương cô muốn mẹ đến sống gần mình một chút, thỉnh thoảng cũng có thể ghé thăm mẹ.
Thể nhưng mẹ cô lại muốn sống ở đây hơn, dù sao bà cũng coi đây như nhà mình rồi không muốn chuyển đi đâu xa xôi.
Đối với quyết định của mẹ mình Bạch Ngọc Lan cũng không khuyên thêm, cô tôn trọng mẹ, nếu không cô đi xa một chút cũng không sao.
Hai mẹ con ăn cơm nhưng không khí không còn vui vẻ như lúc trước, lòng của bà Lệ vẫn còn nặng trĩu, có người mẹ nào con gả đi lại không được dự đám cưới của con, lại có người mẹ nào cam lòng để con mình sống thay cuộc sống của người khác chứ, trước khi cô đi bà Lệ lại mủi lòng khóc một trận.
Bạch Ngọc Lan vô cùng thương mẹ mình, hai mẹ con ôm nhau cô cũng không nhịn theo mẹ khóc.
Quản gia nhìn cảnh này không cảm xúc lại lên tiếng nhắc nhở: "Đại thiếu phu nhân mau lên xe thôi đã trễ lắm rồi."
Bạch Ngọc Lan buông bà Lệ ra lại nói: "Mẹ còn một mình phải nhớ giữ gìn sức khỏe, có ốm đau bệnh tật gì phải gọi điện cho con, nha mẹ."
"Mẹ có thể tự lo cho mình, Lan Nhi, con cũng phải biết tự lo cho mình, đừng để người khác ức hiếp, chúng ta dù không phải giàu sang phú quý nhưng chúng ta còn nhân phẩm, đừng để người chà đạp mình biết không, nếu không ở được con hãy rời đi, đừng quan tâm đến mẹ, biết không?"
Bà Lệ căn dặn, lúc nãy trong lúc ăn cơm bà cũng đã nói điều này với Bạch Ngọc Lan nhưng cô lại nhất quyết không đồng ý bà cũng không có cách khuyên ngăn chỉ có thể để con gái về nhà bên ấy.
"Con biết rồi, con đi đây"
Nếu còn ở lâu nữa cô sợ mình không thể đi.
Bà Lệ nhìn con gái lên chiếc xe sang trọng bà không biết là xe gì trong lòng không có chút vui mừng ngược lại lo lắng nhiều hơn.
Bạch Chấn Hưng, cả đời này bà cũng không thể tha thứ cho ông ta.
Về đến nhà họ Dương, Bạch Ngọc Lan xách một đống đồ vào trong phòng, đến trước cửa lại đặt đống đồ xuống đang muốn mở cửa thì bên trong cánh cửa lại tự mở ra.
Bạch Ngọc Lan có chút sửng sốt nhìn cậu thiếu niên tâm mười lăm, mười sáu tuổi bước ra.
"Gô là ai lại đứng trước cửa phòng đại thiếu gia, người làm mới sao?"
Chưa để cô lên tiếng hỏi cậu thiếu niên kia đã lên tiếng, ánh mắt sắc bén giọng nói lạnh lùng không khác Dương Tử Sâm bao nhiêu.
Bạch Ngọc Lan đánh giá cậu nhóc một chút, tóc để hai mái, khuôn mặt baby trắng trẻo, dáng người cao ráo, hơn cô một cái đầu, quần áo lại mặc áo thun quần kaki trắng, có chút phá cách, có điều không hợp với điệu bộ lúc này của cậu ta lắm.
Trong lúc cô quan sát cậu ta thì đối phương không khỏi cũng nhìn đánh giá cô, đôi mắt của cậu ta giống như chim ưng quan sát gà con làm cô chút buồn cười sau đó mới lên tiếng: "Tôi là vợ của đại thiếu gia nhà cậu"
"Cái gì?"
Không thể không nói cậu thiếu niên có chút kinh ngạc, đại thiếu gia có vợ lúc nào tại sao cậu không biết? Cậu vừa mới nghỉ có ba ngày mà thôi sao đại thiếu gia lại có thêm một người vợ rồi.
"Cô nói thật sao?"
Ánh mắt của cậu ta không rời khỏi cô dù một giây đường như không tin điều này, cậu đâu có nghe đại thiếu gia nói cái gì? "Không tin cậu hỏi ông Dương liền biết"
Bạch Ngọc Lan nhún vai nói, cô đã giới thiệu rồi cậu ta không tin có thể tự tìm hiểu cô không giải thích thêm.
Không ngờ cậu nhóc nghe vậy lại nói: "Được, tôi sẽ đi hỏi ông, cô chờ ở đây không được phép bước vào phòng của đại thiếu gia"
Lỡ thiếu gia tức giận cậu chết chắc, trước khi đi cậu ta còn nhìn cô bằng ánh mắt cảnh giác.
Bạch Ngọc Lan nhìn bóng dáng cậu nhóc khuất sau cầu thang phì cười, đĩ nhiên cô không nghe theo lời cậu ta rồi, căn phòng này cũng đâu phải lần đầu tiên cô vào.
Bạch Ngọc Lan khẽ mở cửa ra, trong dự đoán căn phòng vẫn tối om như vậy, ở chung với người đàn ông này ba ngày cô cũng quen với điều này rồi, lại tùy ý kéo đồ đi vào.
Trong phòng Dương Tử Sâm nghe thấy tiếng động không để anh có phản ứng gì thì một giọng nói vang lên: "Đại thiếu gia tôi đã về rồi"
Dương Tử Sâm hơi khựng người cũng không đáp lại, cô ta đi hay về có liên quan đến anh chứ, người phụ nữ này dù đuổi thế nào cô ta cũng gan lì không đi, hai ngày nay vì cô ta anh đã ném không ít đồ rồi, trong phòng bây giờ hầu như không còn gì để anh có thể ném.