Mục lục
Cô vợ gả thay của tổng tài tàn tật - Bạch Ngọc Lan - Dương Tử Sâm (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Ngọc Lan ngủ đến bốn giờ chiều mới tỉnh dậy, nằm sô pha tuy có êm nhưng lại khó cựa quậy mình mẩy khiến cô có chút mỏi vai, lại xoa bóp mấy cái rồi theo bản năng đi đến mở rèm cửa sổ.

Giờ mới thấy phía sau cửa sổ phòng này lại trống trơn không có cái gì cùng lắm chỉ có mấy chậu cây cảnh héo queo, sao lại kỳ lạ như vậy, lẽ nào người làm vườn quên tưới? Quang cảnh như vậy nhìn có chút kỳ dị, mỗi lần cô toàn thấy Dương Tử Sâm ngồi ở chỗ này cũng không biết anh ta đang nhìn cái gì, lại nói anh ta cũng đâu có mở rèm cửa, năm lần bảy lượt cô toàn thấy anh †a giam mình trong một khoảng không u tối.

Bạch Ngọc Lan trầm tư một chút lại kéo rèm lại đi ra khỏi phòng, cô vừa đi ra khỏi hành lang thì đúng lúc bà Xuân bước xuống cầu thang, trong bà †a ăn vận có chút sang trọng còn đem theo túi xách, nhìn là biết bà ta sắp ra ngoài, cô theo lệ chào hỏi bà ta một tiếng: "Mẹ chồng"

Bà Xuân nhìn cô từ trên xuống dưới một cái, đáy mắt không giấu được khinh chê lại nói: "Cô vào nhà họ Dương được mấy ngày rồi cũng nên học lấy quy củ của Dương gia, lát nữa quan gia sẽ hướng dẫn cô, học xong rồi thì tốt nhất làm cho tốt, chuyện gì nên quản không nên quản cô liệu mà ghi nhớ, biết chưa"

"Vâng, thưa mẹ."

Bạch Ngọc Lan đáp lời, thực ra cô cũng chẳng quan tâm đến chuyện người nhà họ Dương làm gì, ban đầu vì có liên quan đến Dương Tử Sâm nên cô mới làm gắt với người hầu một chút vậy mà đã khiến bà Xuân khó chịu rồi.

Bà ta thấy bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời của cô hừ nhẹ một tiếng rồi lướt qua cô rời đi.

Đám người hầu trong nhà nhìn thấy bà ta đều cúi người đồng loạt hô to: "Bà chủ"

Dường như bà Xuân rất thích điều này cô có thể nhìn thấy khóe miệng bà ta dương dương đắc ý.

Bạch Ngọc Lan nhún vai một cái cũng chẳng để ý, bà ta thích thế nào thì mặc kệ bà ta cũng không liên quan gì đến cô.

Trái ngược với bà Xuân mọi người nhìn đến cô thì ngoảnh mặt làm ngơ, Bạch Ngọc Lan xuống bếp uống miếng nước lại ra ngoài đi dạo.

Cô lại đi đến chỗ mấy người làm vườn hỏi: "Các người ngày nào cũng chăm sóc vườn sao?"

"Vâng, thưa cô."

Một người trả lời.

"Vậy mấy cây cảnh phía sau phòng đại thiếu gia sao lại không ai chăm sóc?"

Bạch Ngọc Lan hỏi.

Người kia lại nói: "Cô mới đến không biết bà chủ nói chúng tôi không cần chăm sóc chỗ đó "

"Tại sao lại như vậy?"

Bạch Ngọc Lan khó hiểu, nguyên khu vườn chỗ nào cũng hoa hoa cỏ cỏ giăng khắp lối vậy mà chỉ có chỗ đó không có gì khiến người ta cảm thấy có chút hoang sơ tiêu điều.

"Tôi cũng không rõ chỉ làm theo thôi ạ"

Bạch Ngọc Lan nghe vậy cũng không hỏi nhiều nữa mà đến chỗ đó xem thử, đi nửa vòng mới tới nơi, nhìn bên ngoài với nhìn từ cửa sổ ra đúng là khác nhau một trời một vực, ở đây đất đai có chút khô cằn, cỏ mọc um tùm khắp lối, còn có cả rác rưởi được vứt ở đây, mà đa số đều là giấy.

Bạch Ngọc Lan nhìn thấy một tờ giấy nguyên dạng có vẽ nguệch ngoạc vài nét nhưng có thể nhìn ra đó là một bản thiết kế trang phục, cô câm lên xem, tờ giấy đã ố màu.

Không chỉ có một tờ giấy ở đây còn có nhiều tờ giấy khác, mới cũ đan xen nhau, cảm thấy có chút mất thẩm mỹ cô lại thu thập những tờ giấy này.

Lúc cô ăn tối xong đang tính đọc kịch bản thì quản gia vừa hay tìm cô, ông ta đưa cho cô một tập tài liệu và bảo: "Đại thiếu phu nhân, đây là nội quy mà bà chủ đưa cho cô, phiên cô đọc và ghi nhớ."

Nhìn tập tài liệu Bạch Ngọc Lan lại hỏi: "Nội quy nhà họ Dương nhiều như vậy sao?"

"Đây chỉ là nội quy dành cho con dâu thôi ạ, vẫn còn mấy bản nội quy nữa, trước mắt tôi sẽ đưa cô bản nội quy này trước, mong cô có thể thực hiện tốt"

Quản gia từ tốn nói.

Nhà giàu đúng là lắm nội quy Bạch Ngọc Lan cầm lấy nói: "Tôi biết rồi rảnh tôi sẽ đọc ông làm gì thì làm đi"

Quản gia lại không đi mà đứng yên tại chỗ nói: "Không được thưa cô, tôi phải đứng đây xem cô đọc hết lại kiểm tra cô một lần mới có thể rời đi."

"Đến mức đó sao, không phải tôi chỉ cần ghi nhớ là được à tôi cũng đâu phải học sinh cấp ba"

Bạch Ngọc Lan nhíu mày nói, cô còn phải đọc kịch bản đâu có thời gian đọc cái gì nội quy.

"Thưa cô đó là nội quy từ trước đến nay lúc bà chủ vào đây cũng như vậy, bà ấy thực hiện rất tốt hy vọng cô cũng có thể"

Quản gia lại chậm rãi nói.Đành vậy, chỉ là một bản nội quy mấy trang thôi cũng không làm khó được cô, Bạch Ngọc Lan mở ra xem, lật tờ này đến tờ khác mỗi trang chưa đến một phút, mười lăm phút sau lại đặt bản nội quy xuống.

"Tôi đọc xong rồi"

Quản gia có chút kinh ngạc lại hỏi: "Cô nói xem trong đó có bao nhiêu nội quy?"

"Không nhiều không ít chín mươi nội quy mà mỗi nội quy cũng viết rất dài đọc mỏi cả mắt, người biên soạn không biết là ai có thể rút ngắn từng câu từng chữ sẽ tốt hơn."

Bạch Ngọc Lan không biết là đọc nội quy hắn nhận xét.

Quản gia nhất thời không biết phải nói gì, một lúc sau mới nói: "Vậy cô nhớ được những gì?"

"Thứ nhất mọi chuyện phải nghe theo lời của bà chủ, thứ hai không có lệnh của bà chủ không được phép can thiệp đến chuyện nhà họ Dương, thứ ba.."

Bạch Ngọc Lan đọc đến mỏi cả miệng, quản gia chỉ biết trổ mắt nhìn cô.

Xong xuôi cô nói: "Tôi đã đọc xong rồi, có thể đi rồi chứ?"

"Gái đó, đại thiếu phu nhân, còn một điều nữa"

Quản gia qua kinh ngạc lại nghiêm túc nói.

"Được rồi, ông nói đi, nhanh một chút còn nữa có chuyện gì thì nói luôn một thể tôi còn phải làm việc nữa không thể ngồi lâu"

"Vâng, ông chủ có căn dặn mong cô tự mình chăm sóc đại thiếu gia"

Quản gia nói.

"Chăm sóc anh ấy?"

Bạch Ngọc Lan nhíu mày một chút lại nói: "Được rồi, tôi đã biết."

Dù sao cũng là vợ người ta chăm sóc cho người ta cũng là chuyện thường tình cô cũng không có ý kiến gì với điều lệ này của ông Dương, cô đã nói chấp nhận thì phải làm thôi.

Quản gia không nghĩ cô lại chấp nhận nhanh như vậy lại nói thêm: "Nói như vậy có nghĩa là sau này chuyện tắm rửa ăn vận của đại thiếu gia cô đều phải tự mình chú ý"

"Ừm, còn chuyện gì nữa không?"

"Tạm thời chỉ có nhiêu đó thôi không còn gì nữa, tôi xin phép đi trước."

Quản gia liếc mắt nhìn cô một cái rồi đi ra ngoài.

Lúc này ông ta lại lấy điện thoại gọi đến cho bà Xuân, "Alo, bà chủ, cô ta đã đọc xong nội quy rồi"

"Cô ta có biểu hiện gì hay không?"

Giọng bà Xuân truyền đến.

"Thưa không bà chủ, còn ghi nhớ rất tốt"

Quản gia trả lời.

"Hừ, còn Dương Tử Sâm thế nào?"

Bà Xuân lại hỏi.

"Vẫn nhốt mình trong căn nhà nhỏ phía sau, từ chiều đến giờ chưa thấy ra"

"Hừ, trông chừng nó cho tôi, còn nữa cứ như kế hoạch mà làm, biết chưa?"

Bà Xuân không khỏi dặn dò.

"Vâng, vâng, tôi sẽ làm như vậy."

Quản gia bên này gật đầu như giã tỏi, giọng nói lại có chút xu nịnh.

Bên kia bà Xuân cúp máy lại không khỏi cười lạnh, bà ta làm chủ nhà họ Dương chưa được bao lâu con bé kia vừa mới đến đã muốn giành quyền của bà sao, không dễ như vậy đâu, con trai bà sắp nắm Dương thị trong tay rôi đến lúc đó người nhà họ Dương ai cũng phải nghe theo lời bà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK