Dương Tử Hiên nghe vậy lại vuốt dọc sống lưng của người phụ nữ trâm giọng nói: "Kỳ Anh, đây chỉ là công việc thôi em đừng suy nghĩ nhiều"
Đúng vậy, người phụ nữ này không phải ai khác chính là Cao Kỳ Anh, sau hôm nhìn thấy Dương Tử Hiên đi cùng Tố Thư cô ta liền giận dỗi với hắn.
Để dỗ dành người đẹp, hản đã phải tốn chút công sức bày ra bữa đại tiệc trong khách sạn này cô ta mới có vẻ hết giận.
"Hừ, anh lại nói là công việc, anh có biết cô ta đè đầu cưỡi cổ em hay không? Còn nói em câu dẫn anh, Tử Hiên, em là bạn gái của anh đó."
Cao Kỳ Anh phụng phịu một bộ dạng không bỏ qua, cô ta không muốn Tố Thư kia dựa vào công việc lúc nào cũng kè kè bên cạnh Dương Tử Hiên, hắn chỉ có thể là của cô ta.
Dương Tử Hiên lẽ nào không nhìn ra suy nghĩ của người phụ nữ này nếu không phải muốn chọc tức Dương Tử Sâm hắn cũng không xài lại đồ cũ của anh ta.
"Ngoan, em là bạn gái của anh không cần hơn thua với cô ta"
Dương Tử Hiên vỗ về cô ta.
"Tử Hiên, bao giờ anh mới công khai quan hệ của chúng ta, em không muốn người ta nhìn em như hồ ly tỉnh câu dẫn anh"
Mục đích của cô ta chính là cái này, ngoài kia đi đến đâu cô ta cũng bị nói là chân đạp hai thuyền, bỏ anh theo em, rõ ràng cô ta với Dương Tử Sâm đâu có công khai quan hệ bọn họ còn dám mở miệng nói như vậy, cho nên cô ta muốn Dương Tử Hiên công khai mình là bạn gái chính thức của hắn, để mấy người kia không thể mở miệng nói cô ta câu dẫn hắn nữa.
Dương Tử Hiên vắt tay lên trán lại nhàn nhạt nói: "Chờ thời cơ đến anh sẽ họp báo công khai em với toàn bộ mọi người."
"Bao giờ mới gọi là thời cơ."
Cao Kỳ Anh còn chưa hài lòng.
"Một thời gian nữa, em cũng biết hiện tại anh đang thâu tóm Dương thị trong tay, đợi ổn một chút anh nhất định sẽ đưa em lên đầu trang báo."
Dương Tử Hiên không khỏi hứa hẹn.
"Anh nói thật chứ? Không được lừa em đâu đấy"
Cô ta dụi dụi vào lồng ngực Dương Tử Hiên õng ẹo nói.
"Ừm"
Dương Tử Hiên có chút cạn kiệt sức lực lại nhắm mắt lại.
Lúc này Cao Kỳ Anh rốt cuộc hài lòng.
Hôm sau là thứ hai Bạch Ngọc Lan phải lên đến gặp tổng biên để bàn về bản thảo mới nên cô dậy rất sớm, lúc đánh răng rửa mặt xong mới thấy người đàn ông trên giường tỉnh lại.
Cô nhìn vào đồng hồ treo tường, sáu giờ rưỡi, hôm nay anh ta lại dậy trễ hơn thường ngày cô cảm thấy có chút kỳ lạ lại hỏi: "Đêm qua anh ngủ trễ lắm sao?"
Chiếu theo hai ngày cô quan sát, anh toàn dậy trước cô, lúc cô mở mắt ra đã không thấy anh đâu.
Bạch Ngọc Lan xuất phát từ quan tâm nhưng Dương Tử Sâm lại chỉ mặt lạnh nhìn cô, sáng dậy nhìn thấy có phụ nữ trong phòng anh vẫn còn chưa quen lắm.
Nghênh diện với đôi mắt này của anh Bạch Ngọc Lan dường như đã quen rồi, cô lại ngỏ ý: "Anh có cân tôi đỡ anh xuống hay không?"
"Cách xa tôi một chút"
Có thể vì mới dậy giọng nói của Dương Tử Sâm có chút ồm ồm.
Cô chỉ muốn giúp anh thôi nếu anh không muốn cô cũng không gượng ép làm chuyện thừa thãi lại nói: "Phải rồi, lát nữa tôi ra ngoài có việc."
"Không cần phải nói cho tôi cô đi đâu mặc cô, tốt nhất là cút khỏi Dương gia"
Vẫn là giọng điệu hắt hủi đó.
Bạch Ngọc Lan lại tỏ ra đáng thương nói: "Em là vợ hợp pháp của anh đấy sao anh có thể đuổi em như vậy chứ."
"Cô tốt nhất đừng diễn, tôi đã nói qua tôi không cưới cô cho nên cô hoàn toàn không phải là vợ của Dương Tử Sâm tôi"
Anh nghiến răng từ "Vợ"
anh ghét nhất là từ này nhất là nó còn phát ra từ miệng của người phụ nữ này.
"Em cũng đã nói rồi, em đã gả vào nhà họ Dương thì chính là vợ của Dương Tử Sâm anh, anh yên tâm dù anh có đuổi cả trăm lần em cũng không đi đâu"
Bạch Ngọc Lan dựa tường khoanh tay khóe miệng vương ý cười.
Dương Tử Sâm nheo mắt nhìn cô lại gần giọng nói:"Rốt cuộc ông nội tôi đã cho cô lợi ích gì tôi cho cô gấp đôi chỉ cần cô biến khỏi đây"
Nghe vậy Bạch Ngọc Lan lại vuốt cằm suy tư, "Lợi ích gì ư, nhiều lắm, tiền bạc, trang sức, nhà cửa..."
Dương Tử Sâm không nghe cô nói hết lại lạnh lùng ngất lời cô, "Chỉ vậy thôi sao, được, tôi sẽ cho cô tất cả miễn là cô lập tức rời khỏi đây"
Bạch Ngọc Lan nhìn anh như có như không nói: "Em còn chưa nói hết mà, ngoài những thứ đó ra còn một thứ rất quan trọng nữa, sợ là anh không có gấp đôi để cho em"
Dương Tử Sâm cười lạnh, trên đời này có cái gì anh không thể có, mặc dù anh không còn là tổng tài Dương thị nhưng không phải cái gì cũng đều mất, anh vẫn còn là đại thiếu gia Dương gia, chính vì thế dù anh đã thành ra thế này hai mẹ con kia cũng không bỏ qua cho anh.
"Nói đi, còn cái gì nữa"
Dường như Dương Tử Sâm chỉ muốn nhanh chóng đuổi cô đi càng nhanh càng tốt.
Xem bộ dạng gấp gáp của anh Bạch Ngọc Lan nhoẻn miệng cười lại chỉ tay về anh nói từng chữ: "Chính là anh đó."
Dương Tử Sâm không hiểu lời cô nói, Bạch Ngọc Lan giải thích, "Ông nội còn cho tôi một người chồng là anh, thế nào anh có thể biến ra hai Dương Tử Sâm cho tôi hay không?"
Giọng nói của cô có vài phân khiêu khích.
"Bạch Ngọc Lan"
Dương Tử Sâm ban đầu sững sờ khi hiểu ra liền tức giận gầm lên.
"Em đây, anh gọi gì em?"
Bạch Ngọc Lan vẫn còn chưa thôi trêu chọc anh, sư tử tức giận lên tuy đáng sợ nhưng lại có chút đáng yêu.
Khuôn mặt của Dương Tử Sâm đỏ bừng như tôm luộc, anh lại tiện tay cầm lấy chiếc gối bên cạnh ném về phía cô, "Đi ra ngoài."
Dù anh ném mạnh nhưng chỉ là cái gối nên Bạch Ngọc Lan vẫn chụp dễ dàng, cô ôm gối trong lòng như có như không nói: "Sáng sớm anh thật sung mãn."
Dương Tử Sâm còn muốn ném Bạch Ngọc Lan lại tiến đến chỗ anh đặt gối xuống nhẹ giọng nói: "Tôi ra ngoài anh vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng "
Dứt lời cô nhanh chân bước ra ngoài, vừa mở cửa ra lại bắt gặp cậu thiếu niên hôm qua, lần này ánh mắt cậu ta nhìn cô có chút kỳ quái lại không nói lời nào đi thẳng vào bên trong.
Bạch Ngọc Lan cũng không quan tâm lắm cô lại đi đến phòng ông Dương nói với ông một tiếng mình ra ngoài, thế nhưng mới bước lên lầu hai lại chạm mặt với Dương Tử Hiên.
"Chị dâu, thật sớm."
Dương Tử Hiên chào hỏi một câu lại từng bước đi về phía cô, cố ý ghé sát tai cô nói: "Nghe nói chị ở cùng anh trai tôi rất tốt, thật không nghĩ đến chị còn có thể ở cùng một phòng với anh ấy, cẩn thận buổi tối bị anh tôi giết người giấu xác."
Bạch Ngọc Lan không thích người khác kề sát mình như vậy theo bản năng chán ghét né qua một bên lại trâm giọng nói: "Cậu đang nói chuyện ma quỷ gì?"
"Tôi chỉ cảnh báo chị thôi, lúc trước anh trai tôi đã xém chút giết hai người hầu rồi, không tin chị có thể hỏi người hầu ở đây"
Dương Tử Hiên như có như không nói lại xem biểu hiện của cô.
Bạch Ngọc Lan chỉ nhíu mày không nói gì, sắc mặt vẫn bình thường như cũ, Dương Tử Hiên không tin cô không sợ lại nói thêm, "Thực ra chị cũng không cần sợ hãi anh trai tôi lâu lâu chỉ phát bệnh mà thôi nhưng không ai biết lúc nào, chúc chị may mắn"