Bạch Ngọc Lan hơi khựng chân lại, đúng là lúc nấy vì muốn Dương Tử Sâm đến phòng ông Dương cô đã đồng ý điều kiện này của anh ta, có điều cô mà ra ngủ chỗ khác phỏng chừng ông Dương sẽ hỏi chuyện, ban đầu ông đã bảo cô chỉ được phép ở trong căn phòng này cô mà chuyển ra thì ngủ ở đâu.
Bạch Ngọc Lan lóe lên một cái lại nói: "Tôi đồng ý không vào phòng anh nhưng chí ít anh cũng phải cho tôi tắm rửa rồi lấy đồ chứ"
Dương Tử Sâm nhìn cô một cái chỉ hừ lạnh không nói gì lại kêu Tiểu Khải đẩy xe đi vào phòng, Bạch Ngọc Lan đợi hai người vào rôi cô mới bước vào.
Vào bên trong cô lục tìm một bộ đồ lại đi vào phòng tắm, Dương Tử Sâm lại nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng tắm như đang suy tư điều gì đó.
Từ lúc người phụ nữ này xuất hiện cuộc sống của anh đã có nhiều thay đổi, ngày ngày anh phải đối diện với cô, ăn cơm ngủ chung một căn phòng cùng cô, điều này làm anh vô cùng khó chịu, anh không muốn bất cứ ai xâm chiếm địa bàn riêng tư của mình, nhất là phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ có tâm cơ.
Đối với Bạch Ngọc Lan anh có chút không nhìn ra tâm tư của người phụ nữ này, những hành động lời nói của cô đều hướng về anh nhưng một câu một chữ anh cũng không tin, có điều hết lần này đến lần khác cô ta lại làm lòng anh lay động dù là rất nhỏ nhưng Dương Tử Sâm lại vô cùng tức giận bản thân, anh không muốn người phụ nữ đó làm phiền tâm can của mình.
Bạch Ngọc Lan ngồi trong bồn tắm ngâm mình lại suy nghĩ biện pháp để có thể ngủ lại phòng, cũng không phải cô muốn ngủ chung một phòng với người đàn ông này nhưng không ngủ với anh ta cô cũng chẳng còn cách khác, lại nói cô cũng đâu có giành giường nằm với anh ta, đêm nào cũng ngủ trên sô pha thể mà anh ta còn đuổi cô đi, người đàn ông này quả thật trẻ con.
Bên thư phòng của ông Dương, hai mẹ con bà Xuân nghe ông căn dặn rất nhiều điều, bọn họ chỉ một bộ dạng ngoan ngoãn nghe theo không ai phản đối điều gì.
Nói xong tất cả ông Dương lại nhìn bà Xuân nói: "Huỳnh Xuân, tôi đã nói với chị thế nào, căn nhà này không chỉ có mình chị là nữ chủ nhân đâu, chị có để tôi vào mắt hay không?"
"Con dâu nào dám không để ba vào mắt, sao ba lại nói như vậy oan uổng con dâu quá, mấy năm nay tuy là một tay con lo liệu cả căn nhà này nhưng có điều gì con dâu không hỏi ý kiến ba một câu."
Bà Xuân có chút nghẹn ngào nói, đôi mắt có chút đỏ ừng, một bộ dạng ủy khuất rõ rệt.
Ông Dương lại hừ lạnh một tiếng: "Tôi không có nói điều này, tôi là muốn nói đến Tử Sâm, ngay ban đầu tôi đã nhắc nhở chị đừng đả động gì đến thằng bé, ban nãy lời nói của chị là có ý gì?"
Không ngờ ông Dương còn nhắc đến chuyện này bà Xuân có vẻ lúng túng, Dương Tử Hiên bên cạnh lại thay mẹ mình lên tiếng: "Mẹ cháu hẳn là thấy ông chờ lâu sốt ruột nên chỉ nói mấy câu nhắc nhở chị dâu mà thôi thế nhưng chị ấy lại hiểu nhầm ý của mẹ cháu, cháu tin tưởng mẹ cháu không có ý gì cả"
Bà Xuân thấy con trai nói đỡ cho mình bà cũng nói theo: "Đúng vậy thưa ba, con chỉ muốn nhắc con bé lần sau sắp xếp thời gian hợp lý đúng giờ thôi chứ không có ý gì khác, nào ngờ nó lại xuyên tạc lời nói của con khiến ba và mọi người hiểu nhầm"
Ông Dương chỉ liếc bà ta một cái lại nghiêm giọng nói: "Chị có ý gì thì chị tự hiểu tôi nhắc lại một lần nữa, chị làm gì thì làm đừng có đụng chạm gì đến vợ chồng Tử Sâm, chị nghe rõ chưa?"
"Tử Sâm thì con không nói nhưng dù gì con cũng là mẹ chồng của Ngọc Lan lẽ nào không thể nhắc nhở con bé mấy câu?"
Giọng nói bà Xuân có chút không cam có thể Dương Tử Sâm bà không thế quản lại không thể quản đứa con dâu sao? "Mẹ chồng của con bé là A Tú không phải cô, cô quan tâm cho con trai mình là đủ."
Câu nói của ông Dương như gáo nước lạnh tạt vào mặt bà Xuân, bà siết chặt tay lại không thể phản bác.
Ra khỏi phòng ông Dương hai mẹ con bà Xuân lại lên phòng của bà, lúc này bà xuân không nhịn được tuôn ra bao nhiêu tức giận trong lòng.
"Lão già chết tiệt, cái gì ta không phải mẹ chồng của Bạch Ngọc Lan, lại không cho ta quản bọn chúng, ông ta nói như vậy khác nào ta không có quyền gì trong căn nhà này, thì ra bấy lâu nay ông ta vẫn không coi ta là con dâu nhà họ Dương mà."
Dương Tử Hiên thấy mẹ mình nộ khí xung thiên lại thản nhiên ngồi xuống ghế nói: "Mẹ không cần phải tức giận, rất nhanh Trịnh gia và Trịnh thị đều sẽ thuộc về chúng ta đến lúc đó mẹ muốn làm gì chẳng được"
Nghe vậy bà Xuân mới dịu lại một chút, ngồi xuống đối diện với Dương Tử Hiên rót một cốc nước uống hạ hỏa.
"Con trai, bao lâu nữa con mới thâu tóm Dương thị trong tay mẹ chờ hết nổi rồi, mẹ không thể nhịn lão ta nữa, còn con nhỏ Bạch Ngọc Lan kia nữa, nó bước chân vào nhà họ Dương được bao lâu mà đã vênh váo lên mặt, nó nghĩ có lão già làm chỗ dựa thì muốn làm gì thì làm sao? Tức chết ta."
Dứt lời bà Xuân đập tay xuống bàn một cái.
Dương Tử Hiên cũng biết bà Xuân đã nhẫn nhịn lâu, không những bà mà hẳn cũng đã nhịn lâu rồi, có điều trước mắt vẫn còn một số lão già cứng cổ cần phải giải quyết hắn chưa thể thâu tóm Dương thị ngay được.
"Mẹ nhịn thêm một thời gian nữa đi, Dương thị có mấy già đi theo ông nội nhiều năm, lại khäng khăng chỉ tín nhiệm Dương Tử Sâm, dù thế nào cũng không ủng hộ con, con cần phải tìm cách thâu tóm mấy lão già này trước đã"
Dương Tử Hiên thâm trầm nói.
"Con làm nhanh một chút, mấy cái lão già đó thuận ta thì sống chống ta thì chết cùng lắm chúng ta dùng cách cũ"
"Không được, nếu một người thì còn có thể nhưng có mấy người không thể làm cách cũ được, mẹ từ từ để con nghĩ cách, mẹ chỉ cần nắm Dương gia trong tay là được, công ty để con lo"
Hai mẹ con nhà này chia nhau ra người muốn làm chủ Dương gia người muốn đứng trên Dương thị.
"Trong nhà này ai mà không nghe theo lời ta ngoại trừ con bé khốn kiếp kia ra"
Nhắc đến Dương Ngọc Lan bà Xuân lại bùng phát lửa giận.
"Nếu vậy mẹ có thể làm chút chuyện"
Dương Tử Hiên đột nhiên lên tiếng nói.
"Ý con là gì?"
Bà Xuân thấy con trai có ý tưởng vội hỏi.
"Đơn giản lắm, mẹ có thể tìm cách làm Dương Tử Sâm kích động tức giận lên, mẹ nghĩ xem anh ta mà tức giận Bạch Ngọc Lan có thể yên ổn sống sao, mẹ nói có đúng không?"
Hắn dứt lời lại lấy ly trà lên uống một hớp.
Bà Xuân được mách báo trong đầu lóe lên một cái kích động nói: "Con nói thật đúng, thế nhưng chúng ta làm cách nào đây thời gian vừa qua ta cũng cũng kích thích nó không ít lần rồi"
"Cao Kỳ Anh."
Dương Tử Hiên nói ra ba chữ.
Bà Xuân nghe vậy còn chưa hiểu lắm, lại nhìn con trai mình, "Hiên Nhi, Cao Kỳ Anh thế nào, con bé đó có liên quan gì?"
"Mẹ quên cô ta trước kia có thân phận gì sao?"
"Nó chẳng phải là hôn thê của Dương Tử Sâm sao?"
"Đúng vậy, nhưng hiện tại cô ta đang là tình nhân của con, mẹ xem cái này đi"
Dương Tử Hiên lấy ra một xấp ảnh đặt lên bàn.