Cô ta nghe ông Cao nói vậy bất mãn nói: "Dương Tử Sâm đã là kẻ tàn phế rồi cháu không hủy hôn với anh ta lẽ nào gả cho anh ta sao? Cháu mới không gả cho một tên tàn phế rồi bị mọi người chê cười, ông nội, hiện tại người cháu yêu là Tử Hiên ông không thể tác hợp cho chúng cháu sao? Ông, coi như cháu xin ông đấy vì hạnh phúc của cháu ông hãy đồng ý nhượng cổ phần đi mà"
Không thể không nói ông Cao nghe những lời nói này của cháu gái vừa thất vọng vừa tức giận: "Rốt cuộc Dương Tử Hiên cho cháu cái gì mà khiến cháu u mê nó như vậy, là nó kêu cháu đến bắt ta chuyển nhượng cổ phần đúng không?"
"Anh ấy không nói cháu làm thế, anh ấy bảo tự mình có thể giải quyết nhưng cháu muốn giúp anh ấy một tay, ông giúp cháu đi mà."
Cao Kỳ Anh chạy tới ôm cánh tay của ông Cao giở giọng năn nỉ.
Cao Ly hất tay cháu gái mình ra lạnh giọng nói: "Hồ đồ, Cao Kỳ Anh, việc cháu qua lại với Dương Tử Hiên ta đã không tán thành rồi.
Bây giờ cháu lại muốn ta chuyển nhượng cổ phần cho nó đây là chuyện không thể nào, cháu về phòng đi"
Cao Kỳ Anh bị đẩy ra có chút ủy khuất: "Ông, lẽ nào ông không muốn cháu lấy chồng"
"Cháu lấy ai cũng được nhưng tuyệt đối không thể là Dương Tử Hiên, còn nữa đừng có nhắc đến chuyện nhượng cổ phần với ta"
Nói xong ông Cao xoay lưng lại với cháu gái mình, tỏ ý không muốn nghe nữa.
Cao Kỳ Anh biết ông quay lưng với mình là không muốn nói chuyện nữa, cô ta mím môi giậm chân rời đi.
Ông Cao nghe tiếng đóng cửa thở dài một hơi, tại sao Kỳ Anh lại biến thành một đứa trẻ như vậy chứ.
Về tới phòng Cao Kỳ Anh lại nhắn tin cho Dương Tử Hiên, chủ yếu phàn nàn về thái độ của ông Cao với mình.
Bên kia Dương Tử Hiên nhận được tin nhắn hắn không quan tâm đến cảm xúc của cô ta mà chỉ quan tâm một điều là cô ta đã thất bại.
Hắn suy nghĩ một chút lại nhắn một tin, "Không sao, anh từ từ khuyên ông ấy là được, anh chỉ cần dấu mộc của ông ấy thôi."
Rất nhanh một tin nhắn gửi đến: "Em giúp anh lấy dấu mộc"
"Như vậy ông em sẽ tức giận, anh không nỡ nhìn em bị ông măng"
Thấy Dương Tử Hiên quan tâm đến mình cô ta vui vẻ nhắn lại: "Không sao đâu, ông thương em lắm sẽ không làm gì em, anh cứ để chuyện này cho em lo."
Dương Tử Hiên đọc được tin này nhoẻn miệng cười, hắn biết cô ta sẽ vào tròng.
Không ngờ người mà Dương Tử Sâm yêu say đắm cũng chỉ có vậy, hắn lại gửi đi một tin hai chữ: "Yêu em"
Cao Kỳ Anh nhìn hai chữ này nhảy dựng cả lên, cũng gửi lại một tin nhắn tương tự sau đó mới đi vào phòng tắm.
Mười một giờ khuya tất cả mọi người đều đã yên vị trên máy bay.
Nhân lúc chưa cất cánh Bạch Ngọc Lan tranh thủ thưa chuyện với ông Dương: "Ông ơi ngày mai cháu có thể về thăm mẹ một chút hay không?"
"Ừ, ta cũng không cấm cháu về nhà mẹ đẻ, cháu có thể về thăm bất cứ lúc nào."
Ông Dương nhàn nhạt nói.
Bạch Ngọc Lan cảm kích: "Cháu cảm ơn ông."
Ông Dương không nói gì nhắm mắt dưỡng thần.
Bạch Ngọc Lan thấy vậy lại trở về chỗ của mình ngồi bên cạnh Dương Tử Sâm.
Cô len lén nhìn anh một cái, hai mắt anh đã nhắm nhưng cô biết anh còn chưa ngủ nên không ngại làm anh thức: "Ngày mai tôi sẽ về nhà mẹ đẻ một chuyến"
Nói xong cô cũng không chờ anh đáp lại mà ngáp một cái, lấy cái chăn mỏng mình đem theo ra đắp lên người ngủ.
Đợi cô ngủ say Dương Tử Sâm mới mở mắt ra nhìn sang bên phải, đúng lúc đầu của cô nghiêng về vai trái của anh.
Dương Tử Sâm theo bản né qua một bên nhưng chưa kịp thì đầu cô đã gục hẳn xuống vai anh.
Cơ thể của anh lại bắt đầu căng thẳng, anh theo bản năng muốn đưa tay đẩy người phụ nữ này ra, thì lúc này anh lại nghe cô lẩm bẩm: "Dương Tử Sâm"
Bàn tay của anh dừng giữa không trung, người phụ nữ này ngủ mớ lại gọi tên anh sao? Cô đang mơ thấy cái gì? Tâm tình của Dương Tử Sâm lại dậy sóng.
Anh rơi vào trầm tư quên luôn đẩy cô ra.Tám giờ hôm sau Bạch Ngọc Lan lại có mặt ở nhà mẹ mình, vừa xuống máy bay trở về nhà họ Dương chưa được bao lâu đã khăn gói chạy đến với bà Lệ.
Cô về cũng không báo trước khiến bà Lệ vô cùng vui mừng ôm chầm lấy cô: "Lan Nhi mẹ còn tưởng con không về được chứ"
"Ông Dương rất dễ con vừa xin ông đã cho con về"
Bạch Ngọc Lan cũng vui sướng nói.
"Còn chồng con thì sao? Cậu ta không nói gì chứ?"
Bà Lệ có chút lo lắng hỏi.
"Mẹ yên tâm đi anh ấy không nói gì"
Người đàn ông ấy khẳng định còn muốn cô lập tức biến mất khỏi trước mặt anh ấy chứ.
Nhắc đến anh không hiểu sao cô lại nhớ tới dáng vẻ tức giận của anh, cô không những không sợ ngược lại còn cảm thấy có chút đáng yêu.
Cô thích nhất là trêu chọc đến khi anh nổi giận mới hài lòng, có điều cô cũng có chừng mực không làm anh nổi điên lên.
Bà Lệ lại chợt nghĩ ra cái gì đó quýnh quáng nói: "
Ây da không xong rồi"
"Có chuyện gì vậy mẹ?"
Thấy bà như vậy Bạch Ngọc Lan nhíu mày hỏi.
"Con về nhà không báo trước, trong nhà hết đồ ăn mẹ còn chưa kịp mua"
Bà Lệ vội nói.
Bạch Ngọc Lan giãn lông mày, cô còn tưởng là chuyện gì hóa ra là cái này, mẹ cô thật là...
làm cô hú hôn một phen.
"Chuyện nhỏ mà mẹ, hai mẹ con mình cùng đi mua không phải là xong rồi sao."
"Con mới tới thì nghỉ ngơi đi để mẹ đi một mình là được rồi"
Bà Lệ có vẻ xót con.
"Con không sao, con muốn đi với mẹ.
Lâu rồi chưa ra chợ, con muốn ăn chè hạt sen của bà Năm, mẹ cho con đi cùng nhé."
Bạch Ngọc Lan ôm cánh tay mẹ mình nũng ru.
"Muốn ăn thì mẹ mua về cho ăn cần gì ra chợ cho chật đường ra.
Bà Lệ nói.
"Chủ yếu là con muốn ở cùng mẹ nhiều hơn, buổi chiều con phải về rồi "
Nghe vậy bà Lệ cũng không cản cô nữa, bà cũng muốn ở cùng con gái nhiều hơn.
Vừa ra chợ Bạch Ngọc Lan liền đến tiệm bà Năm ăn chè, bà Lệ thấy vậy liền nói: "Con ăn chè rồi lát nữa sao ăn cơm mẹ nấu đây?"
"Mẹ yên tâm con ăn chè rồi vẫn có thể ăn hết cơm mẹ làm"
Bạch Ngọc Lan vỗ ngực nói.
"Con bé này chỉ biết dẻo miệng, thế con ở đây ăn đi mẹ ra hàng thịt mua chút thịt ba chỉ rồi quay lại"
"Mẹ ăn với con rồi hai mẹ con mình cùng đi"
"Chờ con ăn xong sợ là thịt bị người ta mua hết rồi.
Mẹ đi một lát thôi rồi quay lại với con"
Bạch Ngọc Lan nghĩ cũng đúng, ở đây hàng thịt là đắt hàng nhất bởi vì cô Lan bán vừa rẻ vừa tươi ngon, ai cũng tranh nhau mua.
"Vậy cũng được, mẹ đi nhanh một chút nhé."
Bà Lệ vừa đi bà Năm cũng mang hai chén chè ra, ngó ngó một chút bà ấy lại hỏi: "Mẹ mi đi đâu rồi?"
"Mẹ cháu đi mua thịt rồi ạ, bà ấy sợ hết hàng."
Bạch Ngọc Lan cười nói, thấy chè lại sáng cả hai mắt.
Bà Năm nghe vậy cũng không hỏi nhiều nữa lại nói: "Mi dạo gần đây đi đâu lại không đến chỗ ta ăn chè nữa, hay là chê bà già này nấu không ngon nữa."
"Nào có chứ, chè của bà Năm vẫn là ngon nhất, cháu gần đây bận rộn quá nên không ra ngoài được thôi."
Bạch Ngọc Lan đại khái giải thích.