Mục lục
Cô vợ gả thay của tổng tài tàn tật - Bạch Ngọc Lan - Dương Tử Sâm (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Ngọc Lan đang không biết có nên gọi anh hay không thì đôi mắt của Dương Tử Sâm đột nhiên mở ra làm cô giật bắn người.

"Anh thật biết dọa người"

Bạch Ngọc Lan vỗ vỗ ngực nói.

Ánh mắt của Dương Tử Sâm lại trở nên sắc bén, giọng nói u ám: "Ra ngoài."

Cô bĩu môi một cái, cô và anh ta đã cùng nhau qua một đêm rồi anh ta còn đuổi cô cái gì, Bạch Ngọc Lan hầu như không quan tâm chỉ chỉ đồ ăn để trên bàn, "Tôi nấu đồ ăn cho anh rôi mau ra ăn đi kẻo nguội"

"Tôi không ăn mang đi"

Dương Tử Sâm lạnh lùng cự tuyệt.

"Anh yên tâm đồ ăn tôi không bỏ sâu, hơn nữa mặc dù không phải là đầu bếp nhưng nấu ăn cũng rất ngon, không khiến anh thất vọng đâu, để tôi đẩy anh qua đó"

Nói rồi Bạch Ngọc Lan tính đặt tay lên tay cầm của xe lăn nhưng lại bị anh tránh né.

"Tránh xa tôi ra, không cho phép đến gần tôi nửa bước."

Bàn tay của Bạch Ngọc Lan dừng giữa không trung cô nhìn người đàn ông mặt lạnh trước mắt lại bình tĩnh nói: "Được, tôi không đến gần anh, cơm canh sắp nguội hết rồi anh..."

"Tôi đã bảo không ăn, cô điếc sao?"

Dương Tử Sâm bỗng chốc tức giận.

Cũng biết tính tình anh ta không tốt Bạch Ngọc Lan cũng không chấp cô chỉ nhỏ nhẹ nói: "Anh không ăn sẽ đói bụng như vậy sẽ không tốt cho dạ dày đâu, nếu anh không muốn tôi ở đây thì tôi sẽ ra ngoài nhưng anh nhớ phải ăn hết đấy."

Con hổ đang tức giận Bạch Ngọc Lan cũng không dại gì mà chọc nó, cô đã làm xong phận sự của mình rồi anh ta có ăn không là việc của anh ta cô ra ngoài hít chút không khí.

Bạch Ngọc Lan đi rồi Dương Tử Sâm cũng không liếc nhìn đồ ăn lấy một cái, tiếp tục chìm đắm trong thế giới của mình.

Nhà họ Bạch.

Bà Lệ xem ảnh con gái lấy chồng mà không có chú rể bên cạnh khóc cạn cả nước mắt, chỉ sau một đêm đôi mắt đã sưng húp đỏ nguyên cả vành mắt, bà càng thêm hận Bạch gia, năm đó ông Bạch bỏ rơi mẹ con bà bà cũng không để ý nhưng sao bọn họ có thể ép con bé như vậy khiến nó phải gả cho một người tàn phế không nói trong ngày tân hôn lại không có chú rể sau này con bé sẽ sống sao chứ.

"Hu hu hu, Lan Nhị, là mẹ hại con rồi, hu hu hu, năm đó mẹ không nên sinh con ra để con phải chịu khổ như vậy, Lan Nhi của mẹ, mẹ xin lỗi con, hu hu hu"

Bà Lệ ôm sấp ảnh trong lòng khóc nức nở, nghe vô cùng tang thương.

"Hừ, khóc lóc cái gì, ván đã đóng thuyền cô có khóc cũng vô dụng, chờ Bạch Ngọc Lan mang hợp đồng đến cô cũng có thể cút khỏi Bạch gia rồi"

Bà Vương chán ghét nói, từ tối qua đến giờ nghe thấy tiếng khóc là bà ta liên nhức đầu.

"Sao các người có thể nhẫn tâm như vậy chứ"

Bà Lệ oán hận nhìn một nhà họ Bạch lại dừng mắt trên người Bạch Chấn Hưng căm phần nói: "Ông làm như vậy với Lan Nhi không cảm thấy có lỗi với con bé hay sao, nó là con ruột của ông suốt hai mươi lãm năm ông không ngó ngàng gì đến con bé bây giờ lại bắt ép nó gả thay cho con gái cưng của ông, ông không cảm thấy lương tâm cắn rứt sao?"

"Hừ, có gì mà phải cắn rứt lương tâm, con bé đó vào nhà họ Dương rôi ăn sung mặc sướng cô và nó phải cảm ơn chúng tôi mới đúng."

"Phi"

Bà Lệ nhổ một ngụm nước miếng xuống đất gần giọng nói: "Nếu quả thật sung sướng như bà nói thì cũng không đến lượt con gái tôi hưởng, các người chỉ biết suy nghĩ cho lợi ích của bản thân, các người, tất cả các người nhất định sẽ phải trả giá, không thể sống tốt, tôi trù cả nhà họ Bạch các người sẽ sụp đổ, táng gia bại sản, không có người nối dõi, đến lúc đó xem các người sẽ như thế nào."

"Bốp"

Bà Lệ vừa dứt lời liền nhận ngay cái tát từ Bạch Chấn Hưng, ông ta không nhịn được tức giận nói: "Câm miệng cho tôi, dám trù Bạch gia, cô muốn chết sao"

"Ha ha ha, ông tát tôi đi, tôi cứ trù xem Bạch gia sẽ thế nào, nên nhớ ông trời có mắt không để các người đắc ý lâu đâu, ha ha ha"

Bà Lệ bị tát không đau ở má mà đau trong tim, con gái, con gái đáng thương của bà.

"Mụ điên, người đâu, lôi bà ta vào phòng cho tôi, còn nữa bịt miệng lại đừng để bà ta phát ra một tiếng nào, ồn ào chết đi được."

Bà Vương không nhịn được nữa trực tiếp ra lệnh.

"Ha ha ha, các người nhốt tôi đi, các ngươi đừng mong có thể sống tốt."

Giọng nói của bà Lệ dần dần mất hút trong căn phòng phía dưới cầu thang.Bạch Chấn Hưng thấy vậy càng thêm phẫn nộ đứng phắt dậy đi lên lầu, bà Vương cũng không để ý, chỉ nhấp một ngụm trà hừ nhẹ một tiếng.

"Mẹ, thật may con không gả cho tên tàn phế đó nếu không con đã làm trò cười cho thiên hạ rôi"

Bạch Ngọc Châu ôm lấy cánh tay của mẹ mình âm thầm cảm thấy may mắn.

Bà Vương lại nhoẻn miệng nói: "Con gái của ta phải được gả cho người chí cao tài giỏi xứng tâm với con sao có thể gả cho một tên tàn phế nửa đời ngồi xe lăn được, gả về đó con chỉ có khổ mà thôi, đúng rồi trong tiệc cưới của Bạch Ngọc Lan mẹ có để ý mấy người cho con để mẹ tìm hiểu rồi đưa con lựa chọn."

"Mẹ, còn cũng đã nhìn được đối tượng ưng ý"

Bạch Ngọc Châu e thẹn nói.

Bà Vương nhìn con gái như có như không hỏi: "Nói mẹ nghe xem con để ý được người nào rồi."

"Chính là, chính là Dương Tử Hiên, tổng tài đương nhiệm của Dương thị."

Bạch Ngọc Châu không ngại nói, từ lúc hắn xuất hiện đã gây chú ý tất cả mọi người cô ta cũng không ngoại lệ, lúc đó nhìn người đàn ông tiêu sái anh tuấn, toát ra vẻ quý khí sang trọng, cô ta đã muốn ngả vào lòng của hắn rồi.

Nghe vậy bà Vương ánh mắt lóe lên: "Con gái, con cũng thật có mắt nhìn, bây giờ Dương Tử Sâm thành kẻ tàn phế nhà họ Dương cũng chỉ còn mỗi Dương Tử Hiên, hắn còn đang là tổng tài Dương thị, nghe nói ông Dương hình như cũng rất coi trọng hắn, tương lai Dương gia sợ là nằm gọn trong tay hắn, nếu con có thể gả cho người này thì không có gì tốt hơn"

Bạch Ngọc Châu nghe vậy biết mẹ mình cũng tán thành cô ta hưng phấn nói: "Mẹ, vậy là mẹ đồng ý để con tiếp cận anh ta đúng không."

"Mẹ có thể chê bai gì sao, có điều con tính tiếp cận hẳn thế nào đây?"

Bà Vương nhìn con gái hỏi.

"Thiếu gì cách, con sẽ khiến anh ta mê mẩn con, quỳ rạp dưới chân con sau đó phải mang nhẫn kim cương đến cầu hôn con."

Bạch Ngọc Châu vô cùng tự tin không khỏi mơ tưởng đến ngày đó.

"Xung quanh Dương Tử Hiên cũng không ít cô gái vây quanh, con gái mẹ tin tưởng con nhưng con cũng phải có kế hoạch hẳn hoi, muốn tiếp cận hẳn cũng phải biết chớp thời cơ"

Bà Vương không khỏi bày mưu tính kế cho con gái.

Nguyên một buổi chiều hai mẹ con ở trong phòng vạch ra một kế hoạch hoàn hảo còn có thành công hay không chẳng ai biết được.

Mà lúc này ở tập đoàn Dương thị lại có hai cô gái đang đối đầu với nhau, một người là thiên sứ xuất hiện trong lễ cưới của Bạch Ngọc Lan tối hôm qua, Cao Kỳ Anh, một người là siêu mẫu hót hiện nay Tố Thư.

Hai người như kẻ thù lâu năm gặp nhau bốn con mắt chạm nhau tóe ra tia lửa điện khiến mấy nhân viên trong tập đoàn Dương Thị không dám đến gần, có điều nhân viên nam không khỏi liếc nhìn cô siêu mẫu đang mặc váy xẻ tà hở ngực kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK