Bạch Ngọc Lan xuống bếp dặn người làm mấy câu lại đi vào phòng xử lý bàn thức ăn kia, dù đã nguội nhưng cô cũng không ngại, nói thế nào cũng là đồ mình nấu.
Cô ăn xong bữa cơm liên dọn chén đĩa xuống phòng bếp, thím Quyên thấy vậy vội nói: "Sao cô không gọi người làm mang xuống lại tự mình làm như vậy?"
Bạch Ngọc Lan cũng không để ý nói: "Chỉ là mấy cái chén tôi có thể tự mang được, đồ ăn của đại thiếu gia xong chưa?"
"Dạ rồi ạ, tôi đang tính kêu người mang lên cho cậu ấy nhưng mà..."
Thím Quyên có chút ngập ngừng.
Bạch Ngọc Lan lại hỏi: "Có chuyện gì?"
"Thưa, thưa cô, không ai dám mang lên cho đại thiếu gia"
"Tại sao lại vậy, bình thường thế nào, cũng không ai mang cơm cho anh ấy sao?"
Cô nhíu chặt đôi lông mày thanh tú lại.
Thím Quyên nhìn cô một cái mới giải thích: "Dạ, bình thường bên cạnh đại thiếu gia có một đứa trẻ sai vặt, nó là người chuyên mang đồ ăn và những vật cần thiết cho đại thiếu gia nhưng ba hôm trước cậu ta có việc nên xin nghỉ đến giờ vẫn chưa làm lại, mấy ngày nay chúng tôi toàn luân phiên nhau mang cho đại thiếu gia có điều vì sự kiện trưa nay lại không ai dám mang cơm cho cậu ấy nữa"
Nghe vậy Bạch Ngọc Lan coi như đã hiểu cô nhìn khay cơm nói: "Được rồi, đưa đây tôi mang cho anh ấy"
Người đàn này quá u ám khó trách người ta sợ hãi.
Có người mang cơm thay mình Thím Quyên mừng rỡ đưa khay cơm cho Bạch Ngọc Lan, cô lại một lần nữa tiến vào thư phòng, rút kinh nghiệm lúc nãy cô không gõ cửa nữa mà trực tiếp mở cửa bước vào, người đàn ông này vẫn không chịu bật điện cô không biết đường nào mà lần mò.
Bạch Ngọc Lan lại lấy điện thoại của mình ra soi, cô sợ bật điện lên người bên trong lại tức giận ném đồ, nếu trên tay cô không cầm đồ không nói lúc này tay cô đang giữ khay cơm, anh ta mà ném đồ cô sẽ khó né tránh.
Có ánh sáng chiếu trong phòng cơ thể Dương Tử Sâm rụt lại, anh nghiêng người qua nhìn Bạch Ngọc Lan, đúng lúc này ánh sáng chiếu thẳng vào khuôn mặt âm u của Dương Tử Sâm khiến anh khẽ nheo mắt.
Bạch Ngọc Lan thấy vậy vội vàng đặt điện thoại xuống nói: "Xin lỗi tôi không biết anh ở đâu nên soi đèn xem một chút."
"Cô vào đây làm gì?"
Giọng nói của anh có chút ẩn nhẫn tức giận.
"Mang cơm cho anh, đại thiếu gia, nói gì thì nói anh cũng ăn chút gì đi, tôi đã kiểm tra kỹ đồ ăn rồi, tuyệt đối không có sâu bọ gì đâu."
Bạch Ngọc Lan dịu giọng nói, lại bày thức ăn ra bàn vừa hay cái bàn này trước mặt Dương Tử Sâm.
Anh lại hậm hừ nói: "Không cần cô mang cơm cho tôi, tôi muốn yên tĩnh, mau mang đi"
"Anh muốn an tĩnh tôi sẽ cho anh an tĩnh nhưng trước đó anh nên ăn uống chút đi, từ trưa đến nay anh chưa ăn cái gì rồi"
"Không cần cô quan tâm"
Giọng nói của Dương Tử Sâm có chút lớn tiếng, người phụ này cứ năm lần bảy lượt xuất hiện trước mặt anh khiến anh mất hết kiên nhẫn.
Bạch Ngọc Lan nghe được tiếng gầm gừ ở trong cổ họng anh, người đàn ông này giống như một con sư tử vậy, thật đáng sợ mà nhưng cô lại không mấy để trong lòng, anh ta dù gì cũng chỉ là con người lại là một người không có khả năng phản kháng, chính vì thế cô còn lâu mới sợ anh.
Ngược lại cô lại cười như có như không nói: "Anh là của chồng tôi sao tôi không quan tâm anh đây, đừng có như trẻ con như vậy anh không thấy tội nghiệp dạ dày của mình sao, tôi nghe thấy bụng anh kêu gào rồi."
"Đừng suốt ngày nói tôi là chồng của cô, tôi không muốn nghe còn để tôi nghe thêm một lần nữa tôi khiến cô hối hận không kịp"
Dương Tử Sâm trên trán nổi đầy gân xanh hai tay vịn chặt xe lăn, rất muốn nhào lên xé rách miệng của người phụ nữ trước mặt mình, nụ cười của cô ta khiến anh không nhịn được tức giận, nụ cười này có ý gì, coi thường anh sao? Ấy vậy mà Bạch Ngọc Lan lại cố tình nói: "Nếu anh không cho tôi gọi là chồng thì tôi gọi ông xã nhé, hai từ này có vẻ tình cảm hơn, ông xã"
Cô nhấn mạnh hai chữ này không quan tâm đến khuôn mặt đã sa sầm của anh, Dương Tử Sâm nghe hai từ này càng thêm phẫn nộ, đỉnh đầu cũng bốc khói, "Ai cho phép cô gọi, câm miệng cho tôi."
Đi kèm với lời nói Dương Tử Sâm lại ném một vật không biết là cái gì về phía Bạch Ngọc Lan, vì không để ÿ nên cô đã bị ném trúng trán.
"A"
Bạch Ngọc Lan ôm trán kêu một tiếng, người đàn ông vậy mà còn ném đồ về phía cô, không biết là vật gì nhưng rất đau nha, cô còn cảm nhận được có máu đang chảy ra bàn tay mình.
Dương Tử Sâm lại chẳng quan tâm đến cô anh lại trầm giọng nói: "Còn không ra ngoài."
Bạch Ngọc Lan cũng được coi là người cố chấp dù bị anh ném đau nhưng cô vẫn gan lì nói: "Tôi sẽ ra nếu như anh ăn hết cơm canh trên bàn."
"Hừ, không ai có thể ép tôi làm việc tôi không thích"
"Chỉ là ăn cơm mà thôi khó khăn với anh như vậy sao, anh đang sợ điều gì nói cho tôi nghe."
Giọng nói của Bạch Ngọc Lan phải nói vô cùng kìm nén, cô giống như cô giáo mầm non khuyên bảo trẻ nhỏ ăn cơm vậy.
Dưới ánh sáng của điện thoại Dương Tử Sâm có thể nhìn thấy một cục u màu đỏ trên trán cô, còn có chút máu chảy ra anh cố găng lờ đi nhưng nó cứ đập vào mắt anh, trong lòng lóe lên một tia áy náy nhưng rất nhanh bị anh dập tắt, người phụ nữ khẳng định cũng không có gì tốt đẹp anh ném cô ta một cái cũng không là gì.
Dương Tử Sâm lại mím môi ngoảnh mặt sang chỗ khác như không nghe cô nói cái gì.
Bạch Ngọc Lan hít sâu một hơi lại ngồi xuống cái ghế trước mặt anh, tự động lấy thìa xúc một miếng cơm lại cầm đũa gắp một miếng thịt kèm theo chút rau để lên đưa đến bên miệng Dương Tử Sâm nói: "Ăn"
Người đàn ông nào đó còn không thèm nhìn thia cơm, anh lại xoay xe lăn một trăm tám mươi độ, quay lưng về phía cô.
Bạch Ngọc Lan cũng không chịu thua cô cầm lấy chén cơm đứng lên đi vòng qua cái bàn đến trước mặt Dương Tử Sâm một mực muốn anh phải ăn.
Anh lại muốn xoay xe nhưng không biết phải xoay thế nào, trong lòng có một ngọn lửa đang dần bùng cháy rất muốn hất thìa cơm đi và anh cũng đã làm như vậy.
Bàn tay của Dương Tử Sâm nâng lên lại hất ngược ra đằng sau: "Đi chỗ khác"
Giọng nói của anh không nhỏ khiến mấy người đang nấp sau cửa ngoài kia nghe thấy rõ rệt.
"Tôi nói rồi mà cô ta sẽ không thể khiến đại thiếu gia tàn tật đó ăn cơm, tôi chắc chắn lát nữa cô ta phải khóc lóc chạy ra ngoài."
"Tôi cũng mong chờ."
"Tôi thấy cũng chưa chắc, không phải hôm qua cô ta có thể ngủ trong phòng đại thiếu gia sao?"
"A Tuyền nói cũng đúng, biết đâu cô ta có thể khiến cậu chủ ăn cơm"
"Không thể nào, các cô chờ mà xem, lúc nãy tôi còn nghe thấy tiếng ném đồ vật"
Mấy cô hầu bên ngoài lời to tiếng nhỏ đoán xem Bạch Ngọc Lan bên trong sẽ thế nào, có thể làm Dương Tử Sâm ăn hay không.
Còn bên trong khi Dương Tử Sâm hất thìa cơm văng xuống đất Bạch Ngọc Lan đã không tức giận, cô là người có kiên nhẫn nên vẫn tiếp tục làm như cũ đưa thìa cơm thứ hai đến bên miệng anh còn nói: "Anh hất thìa nào tôi sẽ đút tiếp thìa đó đến khi anh ăn thì thôi.
Dương Tử Sâm không quan tâm lời nói của cô lại tiếp tục hất: "Cút"
Lần này giọng nói của anh lại thiếu kiên nhẫn hơn lúc trước, ngay cả từ cút cũng phát ra.