Mục lục
Long Uy Chiến Thần - Uy Long - Huy Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những người có mặt tại hiện trường chứng kiến cái chết thảm thiết của người lính đánh thuê, ai nấy đều bị dọa đến toát cả mồ hôi hột, đều sợ hãi nói không nên lời.

Trước đây bọn họ cho rằng chỉ có một con dao lớn giấu trong cửa đá, nhưng không ngờ rằng phía trên cửa đá lại còn ẩn giấu thêm một ám khí nữa.

Thứ ám khí quỷ dị khó lường đến như vậy, căn bản là khó mà đề phòng cho được, ai biết được ám khí lần sau sẽ lại từ nơi nào xuất hiện?


Lúc này, quân cờ trên cửa đá lại bắt đầu tự động khôi phục, trở lại cục diện ban đầu.

“Ông Quốc Minh, tại sao lại như vậy? Lúc nãy ông không phải nói rất chắc chắn là lần này nhất định sẽ có thể phá giải được ván cờ này hay sao?” Harry lại tổn thất thêm một dũng tướng đắc lực, phẫn nộ mà chất vấn hỏi Tôn Quốc Tài.

“Tôi...tôi lúc nãy lại khinh suất rồi.” Tôn Quốc Tài có chút lúng túng nói, lại hại chết thêm một người lính đánh thuê, ông ta cũng rất là bối rối.

“Bởi vì sự bất cẩn của ông mà lại hại chết thêm một dũng tướng của tôi, ông có thể thận trọng hơn một chút được không hả?” Harry càng thêm phẫn nộ nói.

“Được rồi, lần này tôi sẽ nghiêm túc, tôi sẽ cẩn thận suy nghĩ lại.” Tôn Quốc Tài nói.

Những người lính đánh thuê đó nghe thấy Tôn Quốc Tài nói như vậy, đều toát cả mồ hôi hột, trong lòng cũng vô cùng tức giận. Hóa ra ông già chết tiệt này vẫn chưa có nghiêm túc, lấy tính mạng của những người lính đánh thuê như bọn họ ra làm trò đùa và vật thí nghiệm.

“Ông George, tôi cảm thấy ông cụ Quốc Minh được mệnh danh là vua cờ này, chẳng qua chỉ là được cái hư danh mà thôi. Chúng ta cũng đừng tiếp tục mạo hiểm nữa, mau chóng rút về đi.” Harry cũng không muốn thuộc hạ của mình chết một cách oan uổng, cho nên mới đưa ra đề nghị với George.

Tôn Quốc Tài nghe thấy Harry lại dám công nhiên nói mình chỉ được cái hư danh, nhất thời thẹn quá hóa giận, nói: “Ý của cậu là gì? Tôi là vua cờ tướng trong cuộc thi tranh bá vua cờ của ba mươi năm về trước, làm sao có thể chỉ được cái hư danh hả? Trên đời này ngoại trừ tôi ra, không ai có thể phá giải được ván cờ tàn này.”

“Ông dễ dàng thẹn quá hóa giận như vậy, chứng minh là nhân phẩm chơi cờ của ông không được tốt, một người có nhân phẩm chơi cờ tệ đến như vậy, tôi không tin trình độ của ông có thể cao được đến đâu. Ông quá kiêu ngạo và quá tự cao tự đại rồi, tôi sẽ không để cho thuộc hạ của tôi làm kẻ chết thay cho ông nữa, ông muốn chơi cờ thì tự mà chơi đi.”Harry nói.



George nhìn thấy Harry và Tôn Quốc Tài lại bắt đầu cãi vã, liền vội vàng lên tiếng hòa giải: “Hai người đừng cãi nhau nữa. Bây giờ chúng ta không dễ dàng mới tìm được lối vào hang kho báu này, chỉ còn một ải cuối cùng là đã có thể đại công cáo thành rồi. Dù sao ông Quốc Minh cũng đã từng là vua cờ của Long Quốc, vậy hãy để ông ấy suy nghĩ thêm về biện pháp phá giải đi.”

Harry nghe thấy George lại thiên vị Tôn Quốc Tài đến như vậy, trong lòng không vui, nhưng cũng không tiện nói thêm cái gì. Dù sao mình được gọi đến để giúp ông ta thi hành nhiệm vụ, nếu đã là thi hành nhiệm vụ, thì cũng sẽ có sự đổ máu và hy sinh, đây chính là vận mệnh của những người lính đánh thuê.

“Ông Quốc Minh, tôi sẽ cho ông thêm một cơ hội nữa, lần này ông nhất định phải suy nghĩ kỹ càng đấy, không thể lấy mạng sống của những người anh em của Harry ra làm trò đùa được.” George nói với Tôn Quốc Tài.

Dù sao Tôn Quốc Tài cũng là cao thủ cờ tướng số một của Đông Quốc, George chỉ có thể vô điều kiện tin tưởng ông ta. Nếu như ngay cả Tôn Quốc Tài cũng không thể phá giải được ván tàn cục này, thì ông ta thật sự tìm không ra người thứ hai đến phá giải tàn cục này nữa rồi.

“Được thôi, hãy yên tâm đi, lần này tôi nhất định sẽ suy nghĩ kỹ càng rồi mới cho người đi phá giải.” Tôn Quốc Tài nói.

Những người lính đánh thuê đó không khỏi một phen khiếp sợ khi nghe thấy George lại cho Tôn Quốc Tài thêm một cơ hội để phá giải ván cờ tàn này.

Ngay sau đó, Tôn Quốc Tài lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào ván cờ tàn trên cửa đá, rơi vào trầm tư suy nghĩ.

Sau khi Tôn Quốc Tài suy nghĩ được nửa canh giờ, khi cảm thấy được mình đã mắc sai lầm ở nước thứ tư. Nước thứ tư không nên dùng pháo tấn công mà nên để pháo lui về đường biên ngang phòng thủ.


Chỉ cần làm tốt bước phòng thủ trước, chặn lại đợt tấn công của bên đen, để ổn định lại cục diện, rồi sau đó mới phản kích.


Nghĩ thông suốt được điểm này, Tôn Quốc Tài lại bắt đầu nóng lòng muốn thử xem sao.


“Tôi đã nghĩ ra cách để phá giải nó rồi.” Tôn Quốc Tài lại nói một cách rất là tự tin.


Khi nghe thấy những lời Tôn Quốc Tài nói, những người lính đánh thuê đều bất giác lùi lại về phía sau mấy bước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK