Mục lục
Long Uy Chiến Thần - Uy Long - Huy Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một kiếm vừa rồi kia là của Lê Vĩnh Thiên.

Lê Vĩnh Thiên cũng không tiếp tục tấn công Đinh Điểu nữa mà lại ôm chặt lấy thân thể Triệu Đình Vũ. Triệu Đình Vũ nhìn thoáng qua Lê Vĩnh Thiên, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng.

Nhìn thấy Lê Vĩnh Thiên tới, người anh ta muốn bảo vệ được cứu rồi, mà chính anh ta cũng sẽ không còn lo lắng mà đi về thế giới khác.

Lúc trước anh ta hận mình không thể dùng sinh mạng bảo vệ người nhà, bây giờ rốt cuộc anh ta đã đạt được ước muốn, chết cũng không tiếc.

“Hộ… Hộ soái, tôi… Tôi không làm anh mất mặt… Sau này… Sau này em gái tôi sẽ giao cho anh, thay tôi…”

Trông thấy Lê Vĩnh Thiên tới, thần kinh căng cứng của Triệu Đình Vũ lập tức thư giãn. Anh ta bắt đầu dùng sức lực cuối cùng bàn giao hậu sự, anh ta chết cũng không hối tiếc, nhưng người duy nhất không thể để mặc được là em gái anh ta.

Triệu Vũ Ngọc nghe Triệu Đình Vũ nói thế thì đau lòng đến mức suýt ngất đi.

Cô ấy nhanh chóng chạy đến trước mặt Lê Vĩnh Thiên, hai tay ôm chặt chân Lê Vĩnh Thiên.

“Hộ soái, van xin anh, anh mau cứu anh của em…” Tay hai anh em nắm chặt lấy nhau, đám người trông thấy hai anh em sinh ly tử biệt đều rối rít rơi nước mắt.

Đương nhiên ngoại trừ bọn người Lê Vĩnh Thiên, Lưu Đại Thông và Đinh Điểu.

“Triệu Đình Vũ, cậu nói bậy gì đó, em gái của cậu thì tự mình chăm sóc đi, bị thương nhẹ thế đã muốn chết, không nể mặt thần y chúng tôi à.” Lê Vĩnh Thiên tức giận nói.

Mặc dù vết thương trên người Triệu Đình Vũ vô cùng nghiêm trọng, đối với phần lớn bác sĩ mà nói anh ta thật sự sẽ chết, nhưng Lê Vĩnh Thiên biết, hễ còn thở trước mặt Lưu Đại Thông thì đừng nghĩ đến chuyện chết.

Triệu Vũ Ngọc nghe Lê Vĩnh Thiên nói như thế thì tỏ vẻ mong chờ nhìn Lưu Đại Thông, cô ấy lo lắng Lê Vĩnh Thiên nói như thế chỉ để an ủi cô.

Lưu Đại Thông đón Triệu Đình Vũ từ trong ngực Lê Vĩnh Thiên, sau khi nhìn thoáng qua thì dùng giọng điệu vô cùng chắc chắn mà nói: “Cô Ngọc, cô yên tâm, chỉ cần một tuần tôi có thể khiến anh ấy nhảy nhót tưng bừng.”

“Nhóc con, cậu nói khoác lác gì thế, chẳng lẽ tôi đánh người mà trong lòng không nắm chắc. Chắc chắn cậu ta sẽ chết, dù cho thần tiên từ Đại Hồng đến cũng không cứu được cậu ta.” Đinh Điểu thấy Lưu Đại Thông dõng dạc nói anh ấy có thể cứu được Triệu Đình Vũ thì lập tức nói với giọng chế giễu.

Vốn dĩ bản thân Triệu Đình Vũ đã bị thương nặng, bây giờ anh ta lại bị đánh đứt tâm mạch, nếu như có thể cứu sống thì Tào Kiệt bị đánh thành hai nửa cũng có thể khởi tử hoàn sinh.

“Có lẽ thần tiên Đại Hồng không thể cứu sống, nhưng Lưu Đại Thông có thể.” Lưu Đại Thông nhìn Đinh Điểu, nói với giọng điệu lạnh nhạt.

“Cái gì, cậu chính là thần y Lưu Đại Thông?” Đinh Điểu tỏ vẻ khiếp sợ mà nói.

“Hộ soái, tôi cũng không muốn khoe khoang nhưng bản lĩnh không cho phép.” Lưu Đại Thông tỏ vẻ không thể làm gì mà nhún vai, làm một biểu lộ tiêu chuẩn kiểu Pháp.

“Lưu Đại Thông, cậu là quân nhân, sao có thể đứng cùng một kẻ bị biếm thành thứ dân. Nếu thừa tướng biết thì cậu giải thích thế nào?”

Đinh Điểu nói xong, nhìn thấy Hà Ngọc Vinh cũng đứng cạnh Lê Vĩnh Thiên, vì thế vội vàng nói thêm: “Còn mấy người ở cùng Lê Vĩnh Thiên này nữa, không sợ gánh vác tội danh mưu phản sao?”

Lê Vĩnh Thiên thấy Đinh Điểu lại dùng kế ly gián với bọn họ, anh cảm thấy vô cùng buồn cười, anh chậm rãi đi về phía Đinh Điểu.

Đinh Điểu nhìn thấy Tiểu Thính Vũ Lâu trong tay Lê Vĩnh Thiên thì vô cùng sợ hãi.

Cầu Hạn cũng đã nếm mùi thất bại trong tay Lê Vĩnh Thiên, đương nhiên Đinh Điểu càng không phải đối thủ.

Nhưng mà ông ta cũng không lúng túng, bởi vì trong tay ông ta còn có quân bài Lê Tuyết Tương này.

“Lão Bốn, phải khống chế bà Tương, nếu bọn họ tới gần thì lập tức giết bà ta.” Đinh Điểu lớn tiếng nói với lão Bốn.

Mặc dù bề ngoài là ông ta đang hạ mệnh lệnh với lão Bốn nhưng thật ra là nói cho Lê Vĩnh Thiên nghe.

Lê Vĩnh Thiên đứng yên không nhúc nhích, Hà Ngọc Vinh, Trương Minh Nguyệt và Phạm Cương nhanh chóng vây quanh Đinh Điểu, vừa vặn ngăn cách Đinh Điểu và lão Bốn, lão Năm.

“Tôi cho mấy người một cơ hội sống sót, thả mẹ tôi ra, mọi chuyện mấy người làm trước đó tôi có thể bỏ qua.” Lê Vĩnh Thiên lạnh lùng nói với lão Bốn, lão Năm.

Đinh Điểu sử dụng kế ly gián với nhóm người Lê Vĩnh Thiên, bây giờ Lê Vĩnh Thiên lấy đạo làm người đối đãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK