Mục lục
Long Uy Chiến Thần - Uy Long - Huy Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đinh Điểu thấy sắp hoàn thành rồi, không ngờ được nửa đường thì không biết Bình Loan từ đâu lại nhảy ra cản trở.

Người của cục công an thành phố không nhiều nhưng bọn họ đều cầm súng trong tay.

Điều quan trọng ở đây, cục công an thành phố là đại diện của triều đình, nếu như ông ta đánh nhau với bọn họ thì sẽ bị quy thành tội phạm phản quốc.

Đến lúc đó dư luận dậy sóng, Ngụy Nghiêm cũng không có cách nào quang minh chính đại bảo vệ ông ta được.

“Hội trưởng Bình Loan, chúng tôi tuân lệnh của Thừa tướng tới đây dẹp loạn, hy vọng cô không can thiệp vào chuyện này.” Đinh Điểu biết ông ta không thể đánh nhau với cục công an thành phố, chỉ có thể mang Ngụy Nghiêm ra làm lá chắn, để Bình Loan thấy khó mà rút lui.

“Thừa tướng phái ông tới, ông có bằng chứng gì không? Tôi thấy mấy người các ông trông không giống người hiền lành gì, rốt cuộc mấy người các ông muốn làm cái gì?” Bình Loan lạnh lùng tra hỏi.

Phái Chân Nguyên có rất nhiều học trò có tiền án, đương nhiên không thể để người khác tra hỏi, Đinh Điểu không thể làm gì ngoài việc đánh trống lảng sang chuyện khác.

“Hội trưởng Bình Loan, Lê Vĩnh Thiên giết người ngay trước mặt mọi người, đây là điều mọi người đều thấy. Người bị hại đều hỏi tôi cô nghĩ gì trong đầu mà không đi bắt cậu ta, cô muốn bao che cho cậu ta sao?” Đinh Điểu hỏi ngược lại Bình Loan.

“Người này là anh giết?” Không có cách nào, Bình Loan chỉ có thể quay đầu lại hỏi Lê Vĩnh Thiên.

“Đúng, chính là tôi giết, nhưng cậu ta cũng không phải là người. ” Lê Vĩnh Thiên lạnh nhạt nói.

Trong lòng của Âu Dương Bằng thầm kêu không xong, đương nhiên là cô ấy muốn giúp Lê Vĩnh Thiên, nhưng Lê Vĩnh Thiên lại trực tiếp thừa nhận việc mình giết người, cô ấy cũng không còn cách nào để giải quyết việc này nữa.

Vì vậy, cô ấy lạnh lùng nói: “Nói linh tinh, cậu ta có mắt có lỗ mũi, có tay có chân, sao lại không phải là người?”

“Bề ngoài của cậu ta đúng là của con người, nhưng cậu ta lại làm những việc không có tính người. Thứ người như cậu ta, dù có chết một trăm lần cũng không đủ!” Lê Vĩnh Thiên lớn tiếng nói.

Mặc dù anh cũng không biết trước đây anh ta có làm những chuyện đó không, nhưng dựa vào cách làm việc của anh ta, Lê Vĩnh Thiên liền khẳng định quá khứ của anh ta cũng thối nát không kém.

“Những lời anh nói có chứng cứ gì không?” Bình Loan lên tiếng.

“Ta đã giúp các cô giết tên cặn bã đó, còn việc tìm chứng cứ là việc của các cô. Các cô điều tra thân phận của cậu ta, rồi cử mấy thành viên của cục công an thành phố điều tra hồ sơ của cậu ta, đảm bảo sẽ có kết quả bất ngờ. Có phải rất đơn giản đúng không?” Lê Vĩnh Thiên vô cùng chắc chắn nói.

Nghe Lê Vĩnh Thiên nói, trong lòng của Đinh Điểu lại bắt đầu lo lắng, ông ta biết những thành viên trong điện Thiên Cang, ai ai cũng có một quá khứ đen tối không muốn người khác biết.

Thật ra rất đơn giản, nếu như mấy người đó không gia nhập điện Thiên Cang thì sẽ là thủ lĩnh một vùng ở bên ngoài.

Nhưng họ lại nhịn nhục tham gia vào điện Thiên Cang, chứng tọ bọn họ đã không thể sống sót được ở bên ngoài nữa.

Thẳng thắn một chút thì những người trong điện Thiên Cang, người nào cũng đã từng giết người. Bây giờ Lê Vĩnh Thiên lại nói Bình Loan đi điều tra quá khứ của học trò phái Chân Nguyên, Đinh Điểu sợ chỉ cần điều tra ra một người sẽ có càng nhiều người khác bị liên lụy.

Bình Loan thấy sắc mặt Đinh Điểu không được tự nhiên, lập tức vẫy tay nói: “Người đâu, nhanh chóng mang xác chết về cục công an thành phố, nếu điều tra ra cậu ta đáng chết, Lê Vĩnh Thiên sẽ vô tội. Còn nếu như điều tra ra kết quả cậu ta vô tội, Lê Vĩnh Thiên, tôi nhất định sẽ bắt anh một mạng đền một mạng”

Ngay lập tức có hai thành viên cục công anh thành phố đi tới mang xác chết đi, nhưng đầu của xác chết lại bị học trò phái Chân Nguyên giữ lại.

“Mấy người không thể mang anh trai của tôi đi, anh ấy đã chết thảm lắm rồi, tôi không muốn anh ấy sau khi chết còn phải chịu nhục, tôi muốn chôn thi thể của anh ấy, để anh ấy được thanh thản ra đi.” Học trò phái Chân Nguyên làm đúng như kế hoạch của Đinh Điểu, lớn tiếng nói.

“Anh đây là có ý gì, muốn cản trở công việc của cục công an thành phố?” Bình Loan nhìn người học trò kia, lạnh lùng lên tiếng.

“Hội trưởng Bình Loan, chắc là cậu ấy không có ý đó đâu, để cho người chết được thanh thản ra đi là tục lệ của bọn họ, hy vọng hội trưởng Bình Loan có thể đồng ý.” Đinh Điểu vội vàng giải thích.

Ông ta biết có Bình Loan ở đây, kế hoạch uy hiếp Lê Vĩnh Thiên coi như đổ vỡ.

Ngụy Nghiêm giao nhiệm vụ cho ông ta là phải ngăn cản Lê Vĩnh Thiên làm phản, nếu Lê Vĩnh Thiên không làm phản, ông ta còn ở lại đây là gì nữa.

“Còn không mau cảm ơn hội trưởng Bình Loan. Lê Vĩnh Thiên, đồ cậu nợ tôi, hôm khác tôi sẽ đòi lại.” Đinh Hạ nói xong liền vung tay lên mang theo học trò phái Chân Nguyên xoay người rời đi.

Bình Loan muốn ngăn cản nhưng lại bị Lê Vĩnh Thiên kéo lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK