Mục lục
Long Uy Chiến Thần - Uy Long - Huy Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Uy Long nghe xong trong lòng cả kinh, hỏi: “Thế mà lại còn có bản đồ bố trí binh lực quân địch mới nhất ư? Lẽ nào Arnold đã thay đổi bố trí phòng ngự?”

“Đúng vậy, tổ đặc công Shadow gửi đến bản đồ bố trí binh lực mới nhất của quân địch, khác xa với bố trí trước đây. Trong tình báo nói vào lúc chín giờ tối nay Arnold đã hoàn thành bố trí phòng ngự mới!” Nhân viên tình báo nói.

“Lấy đến đây tôi xem xem!” Sắc mặt Lê Uy Long lập tức ngưng trọng lại. Bởi vì lúc này còn cách thời gian phóng tên lửa chỉ có mười hai phút nữa!

“Vâng!” Nhân viên tình báo lập tức đi lên, hai tay trình bản đồ bố trí binh lực mới nhất của địch mà tổ đặc công Shadow truyền đến đến trước mặt Lê Uy Long.

Lê Uy Long cầm lên nhìn, thấy bố trí của quân địch, quả nhiên khác xa so với bố trí lúc trước!

“Vì sao đến giờ tổ đặc công Shadow mới gửi tình báo đến?” Lê Uy Long chất vấn.

Hiện giờ cách thời gian quyết chiến chỉ còn mười hai phút cuối cùng, tình báo này gửi đến có hơi muộn!

“Tổ đặc công Shadow phát hiện quân địch thay đổi bố trí phòng ngự. Khi muốn gửi cho chúng ta đã bị đặc công địch phát hiện ra, sau đó lại dẫn dụ một đám quân địch đến. Tổ trưởng Trương Minh Nguyệt liều mạng yểm trợ cho bọn họ thoát ra. Bọn họ vừa trốn ra đến khu vực an toàn liền lập tức gửi tình báo đến cho chúng ta.” Nhân viên tình báo nói.

Lê Uy Long nghe thấy nhân viên tình báo nói như vậy mới biết phía tổ đặc công Shadow bên kia gặp phiền phức, vậy nên mới không thể kịp thời gửi tình báo này đến.

Những thành viên của tổ đặc công Shadow tuy bị năm trăm quân địch truy giết nhưng bọn họ đã chạy xa rồi, rất nhanh liền thoát khỏi sự đuổi giết của đám địch kia. Bọn họ chạy đến khu vực an toàn sau đó lập tức gửi phần tình báo này đi.

“Tình huống hiện giờ của Trương Minh Nguyệt thế nào?” Lê Uy Long hỏi.

“Theo người của tổ đặc công Shadow nói, Trương Minh Nguyệt vì yểm trợ cho bọn họ rời đi đã một thân một mình chiến đấu với đặc công địch. Hơn nữa còn có một nhóm quân địch đuổi đến, đoán chừng không thể thoát thân được nữa…” Nhân viên tình báo có hơi đau lòng nói.

Lê Uy Long nghe thấy vậy trong lòng cũng khổ sở. Một đặc công Long Quốc xuất sắc như vậy, lẽ nào lại hy sinh cho tổ quốc như thế ư?

Có điều, anh là thống soái của vạn quân, biết rõ có chiến tranh ắt sẽ có hy sinh. Hiện giờ quyết chiến sắp đến, anh không thể để sự hy sinh của Trương Minh Nguyệt làm ảnh hưởng đến cảm xúc được. Anh chỉ khổ sở một chút liền khôi phục lại.

“Lập tức gửi bản đồ bố trí binh lực mới nhất của quân địch đến trụ sở chính của khu vực chiến đấu Đà Lạt để hộ soái Trần Kiệt lệnh cho đội quân tên lửa, bắt buộc trong vòng mười phút phải hoàn thành định vị, theo thời gian đã định tiến hành phá hủy quân địch!” Lê Uy Long nói.

Tuy hiện giờ tình huống có thay đổi, nhưng Lê Uy Long không muốn thay đổi thời gian hành động.

Một là vì sợ đêm dài lắm mộng, lát nữa quân địch lại thay đổi bố trí phòng ngự.

Hai là vì hiện giờ Chu Lệ Ngọc đang bị quân địch đánh thảm, anh không muốn lại kéo dài thêm nữa. Nếu lại kéo dài tiếp có thể thật sự phải đi nhặt xác cho cô ta.

Ba là vì anh sợ trì hoãn hành động sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí của chúng tướng sĩ. Chỉ có tiến hành theo thời gian đã định, đúng giờ hành động thì sĩ khí của chúng tướng sĩ mới dồi dào. Cái gọi là đánh một tiếng trống là tinh thần thêm hăng hái, đánh hai tiếng trống dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống dũng khí không còn!

“Vâng!” Nhân viên tình báo lập tức nhận lấy tấm bản đồ bố trí binh lực trong tay Lê Uy Long, chạy ra ngoài, sau đó gửi đến khu vực chiến đấu phía Nam.

Ở trong phòng, Nguyễn Tú Hằng thấy  Chu Nhược Mai tức hồng hộc chạy vào liền hỏi: “Nhược Mai, cậu sao thế?”

“Lê Uy Long kia thế mà lại không chịu lập tức xuất binh cứu Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm, tức chết mình!”  Chu Nhược Mai nói.

“Nhược Mai, cậu bình tĩnh một chút. Hiện giờ Lê Uy Long không chịu xuất binh cứu Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm nhất định có nguyên nhân của anh ấy.” Nguyễn Tú Hằng nói.

“Anh ấy có nguyên nhân gì chứ?”  Chu Nhược Mai hỏi.

“Cậu nghĩ mà xem, muốn cứu được Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm từ trong tay chủ soái Arnold của quân địch nước Liệp Ưng, nói dễ hơn làm. Nếu Arnold đã phát trực tiếp hiện trường quất roi Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm là muốn chọc giận Lê Uy Long, muốn anh ấy đi đến chịu chết. Arnold chắc chắn đã thiết kế bẫy xong đợi Lê Uy Long đến chịu chết. Mà hiện giờ Lê Uy Long không đi chắc chắn là có kế hoạch của anh ấy. Lẽ nào cậu muốn ép bây giờ anh ấy đi chịu chết à?” Nguyễn Tú Hằng nói.

 Chu Nhược Mai nghe vậy ngay lập tức như tỉnh lại trong mộng. Đều trách cô quá quan tâm đến an nguy của Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm mới trở nên hồ đồ như vậy. Ngay đến đạo lý rõ ràng như vậy mà cô cũng không nhìn ra được.

“Giờ tớ ra ngoài xin lỗi Uy Long!”  Chu Nhược Mai biết mình đã sai liền muốn đi ra ngoài xin lỗi Lê Uy Long.

“Không cần đâu, giờ chắc chắn Lê Uy Long đang bận, cậu đừng đi làm phiến anh ấy là được. Cậu không ra ngoài phiền anh ấy là đã giúp đỡ lớn nhất với anh ấy rồi.” Nguyễn Tú Hằng nói.

“Được rồi, vậy tớ gọi điện cho bố tớ trước, hồi âm cho ông ấy.”  Chu Nhược Mai nói xong liền lấy điện thoại ra gọi cho Chu Hòa.

Nói đến bên phía Trương Minh Nguyệt.

Khi Trương Minh Nguyệt chạy trốn về phía Tây, Cao Hùng và năm trăm quân địch kia không ngừng đuổi theo phía sau.

Trương Minh Nguyệt lợi dụng các loại kiến trúc không ngừng trốn trái xuyên phải muốn thoát khỏi sự đuổi giết của quân địch.

Thế nhưng bởi vì chỗ này là khu vực chiếm đóng của địch, rất nhanh đã thu hút càng nhiều quân địch hơn.

Quân địch từ các đường đều đang truy bắt cô ấy.

Trương Minh Nguyệt là phụng mệnh đến thành phố Đà Lạt, cô mới đến Đà Lạt không lâu, không phải rất quen thuộc với thành phố này.

Cô cuống cuồng không chọn đường, bất tri bất giác thế mà lại chạy đến gần nhà họ Phan.

Lúc này, phía trước có binh ngăn cản, phía sau lại có binh truy đuổi, Trương Minh Nguyệt đã không có đường nào có thể trốn chạy nữa.

Cô biết chủ soái của nước Cự Hùng, chiến thần vô địch Taylor đang ở nhà họ Phan. Cô quyết định đánh cược một ván, lẻn vào lẩn trốn trong nhà họ Phan.

Bởi vì, cô biết nơi càng nguy hiểm sẽ là nơi càng an toàn!

Có chủ soái quân địch là Taylor ở nhà họ Phan, đám quân địch kia chắc chắn sẽ không mà cũng không dám tiến vào trong nhà họ Phan lục soát!

Sau khi quyết định xong, Trương Minh Nguyệt liền lặng lẽ đi về hướng nhà họ Phan.

Bởi vì Taylor vào ở trong nhà họ Phan, lúc này cảnh giới xung quanh nhà họ Phan vô cùng nghiêm ngặt.

Trương Minh Nguyệt muốn lẻn vào nhà họ Phan cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK