Mục lục
Long Uy Chiến Thần - Uy Long - Huy Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những người xung quanh nghe thấy Lê Uy Long nói, bất chợt như tỉnh dậy từ giấc mơ, thì ra người đàn ông đeo kính này là cùng hội với ông lão đó.

“Thì ra người đàn ông đeo kính này là tay trong! Thảo nào vừa rồi cứ xúi giục chúng ta chơi cờ với ông già đó.”

“Tôi hiểu ra rồi, ban nãy ông già cố ý thả vài nước, để người đàn ông đeo kính thắng vài trận, mục đích là để lừa chúng ta.”

“Tiếc là chúng ta hiểu ra thì đã muộn rồi, tiền đều thua hết vào túi bọn họ rồi.”


“Hai kẻ này thật đáng ghét, dám đóng kịch để lừa chúng ta.”

Mọi người lần lượt nói, nghĩ lại tất cả những biểu hiện của người đàn ông đeo kình, cuối cùng bọn họ cũng hiểu ra rằng, người đàn ông đeo kính và lão già kia là cùng một ruộc.

Những người này đều là dân thường quanh đây, vì thế họ đều không biết Chu Nhược Mai và Lê Uy Long.

“Thằng nhãi, mày đừng đổ oan cho người khác, không bằng chứng mà dám vu khống tao và lão già kia là cùng một giuộc, khiến những người không hiểu rõ chuyện này hiểu lầm, mày chết chắc rồi!” Người đàn ông đeo kính hùng hổ nói. Thua trắng số tiền cho Chu Nhược Mai, anh ta đã sớm đã tức như lửa đốt trong lòng rồi, đúng lúc không biết trút vào đâu, liền định trút vào Lê Uy Long.

Đây là lần đầu tiên anh ta và ông lão hợp tác mà thua nhiều tiền như thế, không làm anh ta nổi trận lôi đình mới là lạ.

“Tôi khuyên anh tốt nhất đừng động vào tôi, nếu không anh sẽ phải hối hận đó.” Lê Uy Long đương nhiên không thèm để mắt tới người đàn ông đeo kính.

“Nếu mày không muốn chết thì để vợ mày đấu lại với ông lão một trận, bằng không đừng trách tao không khách sáo.” Người đàn ông đeo kính lúc này đã bộc lộ bản chất, không sợ những người xung quanh biết anh ta và ông già là một hội nữa.

Chu Nhược Mai thấy người đàn ông đeo kình hùng hổ ép người, sắp sửa đánh nhau với Lê Uy Long, cô không muốn làm lớn chuyện đành nói: "Đừng cãi nhau nữa, tôi và ông lão chơi lại một ván là được rồi.”

Cô không phải lo Lê Uy Long đánh không lại người đàn ông đeo kính, mà là lo người đàn ông đeo kính sẽ chết dưới tay Lê Uy Long.



“Coi như cô thức thời, vậy chúng ta nhanh chóng bắt đầu thôi!” Nhìn thấy Chu Nhược Mai thỏa hiệp, lửa giận của người đàn ông đeo kính mới vơi đi một chút.

Khi Lê Uy Long thấy Chu Nhược Mai đồng ý chơi một ván nữa, anh liền thuận theo cô, không thèm ra tay với loại tép riu như người đàn ông đeo kính.

Anh đã biết kỹ năng đánh cờ vô song của Chu Nhược Mai, nên không lo lắng rằng cô sẽ thua. Người đàn ông đeo kính và ông lão nhất quyết bắt Chu Nhược Mai cá cược thì anh cũng không cản.

“Tôi có chuyện muốn nói trước, đây thực sự là ván cuối cùng. Bất kể ai thắng ai thua , sau khi chơi xong trò chơi này, tôi phải rời đi.” Chu Nhược Mai nói.

“Không sao, sau trận đấu này, nếu cô muốn đi thì tôi cũng sẽ không cản, tôi sẽ bày ra một trận cờ cho cô chọn.” Ông lão nói.

“Mấy thế cờ rách nát đó căn bản không làm khó được tôi. Để khiến ông tâm phục khẩu phục, chúng ta không chơi giải thế cờ nữa, tôi sẽ nhường ông hai quân xe của tôi, thấy thế nào?” Chu Nhược Mai nói.

“Cái…cái gì? Cô dám nhường tôi hai quân xe?” Ông lão đã vô cùng ngạc nhiên.

“Đúng rồi, tôi sẽ nhường ông hai quân xe, ông có dám chơi với tôi không?” Chu Nhược Mai hỏi.

“Tôi đương nhiên dám!” Ông lão vui vẻ, con ả này đúng là ngông cuồng, dám nhường đi hai quân xe, đây rõ ràng là muốn cho ông ta tiền mà!


Từ khi sinh ra đến giờ chưa từng thấy ai nhường người khác hai quân xe, thậm chí một quân xe cũng không ai dám cho, vậy mà bây giờ cô gái này lại còn hống hách muốn nhường hai quân xe, cô ta đúng là bê con mới sinh không sợ hổ, quá kiêu ngạo!


“Được rồi, như vậy đi. Đừng nói là tôi không cho ông cơ hội. Nếu đã nhường ông hai quân xe rồi mà vẫn không thể thắng được tôi thì chỉ có thể trách ông đánh cờ quá kém.” Chu Nhược Mai nói.


Với trình độ như của ông lão, thật ra cô có thể nhường vài con tốt nữa mà vẫn có thể thắng, nhưng cô không muốn phiền phức như vậy, cho nên chỉ nói nhường hai quân xe để thắng nhanh rồi rời đi.


“Được rồi! Cô đã nhường hai xe cho tôi, vậy tôi muốn đánh cược với cô sáu mươi triệu!” Lúc này ông lão rất tham lam, không chỉ muốn đoạt lại toàn bộ ba mươi ba triệu mà những ván trước thua, mà còn muốn thắng thêm một số tiền lớn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK