Mục lục
Long Uy Chiến Thần - Uy Long - Huy Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì Lê Uy Long đã nói rõ với Taylor không chấp nhận đầu hàng, hơn nữa để quân địch nhặt vũ khí lên, cho nên Phạm Cương và Lê Lương Quân mới phải trước tiên để quân binh của mình khai pháo.

Bằng không, đợi đến khi quân địch thật sự nhặt vũ khí lên phản kháng, tướng sĩ Long Quốc ít nhiều đều sẽ có một vài thương vong.

Dù sao cũng đã thông báo cho quân địch nhặt vũ khí lên, bọn họ có thể nhặt vũ khí lên không là chuyện của bọn họ.

Đánh trận, không thể đợi quân địch thật sự nhặt vũ khí lên mới bắt đầu đánh. Thông báo bọn họ nhặt vũ khí lên chỉ là hình thức.

Tướng sĩ Long Quốc nghe thấy mệnh lệnh Phạm Cương và Lê Lương Quân, lập tức bắn về phía quân địch.

“Tạch tạch tạch…”

“Chíu chíu chíu…”

“Pằng pằng pằng…”

Trong sự gấp gáp của quân địch cũng không phản ứng kịp, vẫn chưa nhặt được vũ khí lên thì đã bi bắn chết rồi.

Có vài người phản ứng khá nhanh, mới vừa nhặt vũ khí lên, vẫn chưa kịp bắn cũng đã bị bắn chết rồi.

Chiến thần vô địch Taylor và bộ tướng của gã ta nhìn thấy bên Long Quốc đột nhiên nổ súng, sợ đến mức vội vàng chạy vào trong nhà họ Phan.

“Tướng quân, Lê Uy Long không chấp nhận đầu hàng, làm sao đây?” Một tên tướng địch sợ hãi nói.

“Đã không còn cách nào rồi! Tên Lê Uy Long này quá tàn ác rồi, lại không chấp nhận đầu hàng! Làm sao có đạo lý đấy cơ chứ?” TayLor tức giận nói.

“Chưa từng gặp qua người nào tàn nhẫn như vậy, tôi từ trước tới giờ chưa từng gặp qua hộ soái nào không chấp nhận đầu hàng.” Một tên tướng địch nói.

“Đúng vậy! Không chấp nhận đầu hàng, lẽ nào anh ta không sợ bên anh ta sẽ phải trả giá thương vong sao?” Lại một tên tướng địch nói.

“Tướng sĩ của chúng ta đã bỏ vũ khí xuống rồi, bọn họ đột nhiên nổ súng, sẽ không phải trả giá thương vong gì.” Taylor nói.

“Sớm biết Lê Uy Long tàn nhẫn như thế, chúng ta đã không xâm lược Long Quốc rồi.” Một tên tướng địch vô cùng hối hận nói.

“Nếu như sớm biết Lê Uy Long không chấp nhận đầu hàng, lúc nãy chúng ta sẽ không đầu hàng, trực tiếp liều chết với anh ta!” Một tên tướng địch khác nói.

“Đều tại các người khuyên tôi đầu hàng. Hiện tại ngược lại thì tốt rồi, bị Lê Uy Long tiêu diệt quân binh của chúng ta dễ như trở bàn tay, tôi còn rơi xuống một cái danh xấu là tướng quân tham sống sợ chết mà đầu hàng. Nếu như tôi không đầu hàng, trực tiếp chết trên chiến trường cùng với Lê Uy Long, chết cũng oanh liệt!” Taylor cũng rất hối hận nói.

Vừa nãy gã ta vốn dĩ nghĩ sau khi đầu hàng, để quốc vương dùng tất cả lực lượng chuộc bản thân về. Nhưng có ai ngờ đến Lê Uy Long cư nhiên không chấp nhận đầu hàng, muốn đuổi cùng giết tận, một chút con đường sau này đều không lưu lại cho mình!

“Tướng quân, chuyện đã đến lúc này, hối hận cũng không có tác dụng gì, chúng ta tiếp theo nên làm thế nào đây?” Một tên tướng địch lo lắng nói.

“Chúng ta đã không còn bất kì đường lui nào nữa rồi, dù sao cũng đều là chết, chỉ có liều mạng một trận với bọn họ, chết cũng muốn kéo thêm mấy cái đệm lưng!” Taylor tàn nhẫn nói.

“Chúng ta chỉ cần vừa xông ra, lập tức liền sẽ bị bắn thành tổ ong, làm sao liều mạng đây?” Tướng địch nói.

“Không cần xông ra ngoài, tập trung bom lại, cúng chết với bọn chúng!” Đầu hàng không thành, Taylor biết một lần này của bản thân là phải chết không thể nghi ngờ, muốn chết oanh liệt một chút.

Các tướng địch nghe thấy Taylor muốn tự sát kích nổ bom cùng chết cùng với quân binh Long Quốc, toàn bộ đều bị doạ nhảy dựng.

Mặc dù bọn họ là tướng lĩnh giết người như ngoé, nhưng chân chính muốn kích nổ bom tự sát, vậy thì phải cần dũng khí rất lớn.

Đối mặt với cách chết tàn nhẫn như vậy, bọn họ đều đã sợ hãi.

Chỉ cần một quả bom được kích nổ bản thân sẽ bị nổ đến thịt nát xương tan, máu thịt bay tứ tung, vậy thực sự quá thảm rồi!

“Còn ngây ra đó làm gì? Nhanh chóng nắm bắt thời gian hành động, lại không hành động thì sẽ không kịp nữa! Dù sao đều là chết, so với bị kẻ địch giết chết, còn không bằng tự sát oanh liệt, cùng chết với kẻ địch!” Taylor hét lên giận dữ.

“Vâng…”

“Được…”

Các tướng địch nơm nớp lo sợ nói, sau đó nhao nhao tìm bom đến.

Bởi vì Lê Uy Long không chấp nhận đầu hàng, đã nói rõ muốn giết hết bọn họ, bọn họ cũng biết bản thân lần này là không sống được nữa, chỉ đành nghe theo sự sắp xếp của Taylor.

Dùng bom tự sát là oanh liệt biết bao, mặc dù chết rất thảm, nhưng cũng có thể sảng khoái, hơn nữa có thể cùng chết với rất nhiều tướng sĩ Long Quốc, bọn họ đều cảm thấy đây là phương thức hi sinh cho tổ quốc tốt nhất rồi.

Người nhà họ Phan nghe thấy tiếng súng mãnh liệt bên ngoài lại vang lên, toàn bộ đều lại hoảng sợ.

“Bên ngoài rốt cuộc là chuyện gì vậy! Không phải nói là đã đầu hàng rồi sao, làm sao lại đánh nhau nữa rồi?”

“Đúng vậy, rõ ràng đã ngừng chiến rồi, quân lính nước Cự Hùng đều đã bỏ vũ khí xuống rồi, cũng đã giơ tay đầu hàng rồi, sao lại đột nhiên lại đánh nhau chứ?”

“Lẽ nào là Taylor cố ý giả vờ đầu hàng, làm tê liệt quân địch, giết Lê Uy Long trở tay không kịp?”

“Taylor này quả thực là tìm đường chết à? Ngoan ngoãn đầu hàng không phải là được rồi sao? Mấy ngàn quân binh làm sao giết được Lê Uy Long có hơn trăm nghìn quân chứ? Thực sự chính là châu chấu đá xe, tự chuốc lấy diệt vong!”

Người nhà họ Phan trốn ở trong phòng nhao nhao nghị luận, đều cho rằng là Taylor giả vờ đầu hàng, thừa dịp quân binh của Lê Uy Long không chuẩn bị, lại khai chiến nữa.

Lúc này, Cao Hùng đột nhiên hoảng sợ chạy vào.

Anh ta vừa rồi vốn dĩ cũng là đang tính toán đi ra ngoài đầu hàng, nhưng không ngờ đến Lê Uy Long sẽ không chấp nhận đầu hàng!

Nhìn thấy quân lính của Lê Uy Long nổ súng bắn vào quân lính nước Cự Hùng không kịp nhặt vũ khí lên, anh ta bị doạ đến vội vàng trốn về.

“Anh Cao Hùng, bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra tình huống gì vậy?” Phan Huy Thành lập tức hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK