Mục lục
Long Uy Chiến Thần - Uy Long - Huy Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất rõ ràng, lời kêu gọi đầu hàng lúc nãy của Lê Vĩnh Thiên đã có tác dụng, nhưng mà Lê Vĩnh Thiên có thể đánh bại cả Cầu Hạn, bây giờ lại giúp đỡ nhiều như thế. Sau khi bọn họ xem xét thời thế thì cảm thấy tiếp tục đi theo Đinh Điểu chỉ có một con đường chết.

Nhất là lão Năm, gã nghĩ đến khi nãy bị Đinh Điểu ép buộc làm bia đỡ đạn, trong lòng hận ông ta đến nghiến răng. Bây giờ có cơ hội trả thù Đinh Điểu, trong lòng của gã vô cùng vui vẻ.

“Sao thế, hai người còn muốn bị chôn cùng ông ta sao?” Lê Vĩnh Thiên lạnh lùng nói với lão Bốn và lão Năm.

“Lê… Hộ Soái, anh… Lúc trước anh nói, không truy cứu trách nhiệm của chúng ta có còn tính không?” Lão Năm tỏ vẻ mong chờ mà hỏi.

Đinh Điểu nghe xong, lập tức tức giận quát: “Lão Năm, mày là đồ khốn, nếu dám làm phản thì tao sẽ giết cả nhà mày.”

“Lão già, ông uy hiếp ai đấy, không nhìn tình hình trước mắt, bây giờ ông còn có thể sống mà ra ngoài sao?” Lão Năm tức giận phản bác.

Đồng thời, gã cùng quỳ lộp cộp một tiếng trước mặt trước mặt Lê Vĩnh Thiên, than thở khóc lóc: “Hộ soái, tôi thật sự không muốn đối nghịch với anh, đều là lão già này ép buộc. Bây giờ chúng tôi trả bà chủ cho anh, hi vọng anh có thể giữ lời, tha cho chúng tôi một con đường sống.”

Lão Năm nói xong, lão Bốn cũng vội vàng lộp cộp quỳ trên đất, làm theo lão Năm.

Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng lập tức chạy tới đỡ Lê Tuyết Tương về.

Mà lúc này, Triệu Vũ Ngọc cũng đỡ Lại Nhi đến trước mặt Lưu Đại Thông. Lưu Đại Thông lập tức bắt đầu kiểm tra thương thế trên người Lại Nhi.

So với Triệu Đình Vũ mà nói, thương thế trên người Lại Nhi nhẹ hơn nhiều.

“Cút đi!”

Lê Vĩnh Thiên phất tay với lão Bốn và lão Năm, giọng điệu lạnh nhạt.

Lão Bốn và lão Năm nghe xong thì như được đại xá, lộn nhào ra ngoài.

Đột nhiên Trương Minh Nguyệt cản trước mặt bọn họ, khẽ hỏi Lê Vĩnh Thiên: “Hộ soái, hai người đó làm nhiều chuyện ác, hơn nữa còn nhìn thấy chúng ta ở cùng nhau. Nếu bọn họ trở về nói với Ngụy Nghiêm thì chẳng phải chúng ta rơi vào thế bị động sao?”

“Cô cảm thấy hai người bọn họ còn dám trở về Chân Nguyên Phái sao. Hai người nghe cho kỹ, bây giờ tôi sẽ báo cho hộ pháp, hai người có thể tránh khỏi sự đuổi bắt của hộ pháp không thì phải xem bản lĩnh của hai người.” Lê Vĩnh Thiên nói xong thì mỉm cười cầm điện thoại lên.

Lão Bốn và lão Năm thấy thế thì lập tức bị dọa nhanh chân chạy mất.

“Bình Loan, có hai tội phạm dính đến án mạng trốn trong núi sâu, bọn họ sẽ trốn trong hang núi một thời gian. Nếu như bận rộn thì hai ngày nữa dẫn người đi bắt cũng được…” Trong điện thoại, Lê Vĩnh Thiên dùng giọng nói vô cùng khẳng định mà nói.

Chờ khi Lê Vĩnh Thiên báo án với Bình Loan xong, Phạm Cương tỏ vẻ hoang mang mà nói: “Hộ soái, sao anh biết bọn họ sẽ chạy vào hang núi, còn tìm một hang núi ở lại. Trong tình huống này, chẳng phải bọn họ sẽ trốn càng xa càng tốt, hoặc là đầu tiên sẽ tìm người nhà bọn họ sao?”

“Loại tình huống này, người khác sẽ làm ra phản ứng khác. Bọn họ là một kẻ phản bội sẽ chột dạ, chắc chắn sẽ không dám về Chân Nguyên Phái, hơn nữa người nhà đối với bọn họ không phải quan trọng nhất, bọn họ sợ hộ pháp sẽ thông qua người nhà mà bắt bọn họ. Nhát gan cẩn thận, trước mắt biện pháp an toàn nhất chính là tìm chỗ trốn, chờ sóng gió qua rồi nói.”

Lê Vĩnh Thiên nói xong, thấy Phạm Cương vẫn tỏ ra khó hiểu thì nói tiếp: “Lúc bị đuổi bắt đương nhiên sẽ cảm thấy hang núi là an toàn nhất, lúc này bất kỳ hoạt động gì đều có nghĩa sẽ mạo hiểm bại lộ.”

Lê Vĩnh Thiên cảm giác nếu nói thêm nữa thì xem bọn Phạm Cương như kẻ ngốc rồi, muốn đoán chính xác loại này cần thực lực tổng hợp.

Mà có thể tin tưởng phán đoán của mình không hề nghi ngờ thì phải dựa vào sự tự tin mạnh mẽ, vô cùng tự tin chứ không phải tự tin mù quáng.

Mấy người này nghe Lê Vĩnh Thiên nói có vẻ rất đơn giản, nhưng dù bọn họ có thể phán đoán như thế cũng không dám chắc chắn.

Thật giống như trước đó Lê Vĩnh Thiên đoán được chỗ nấp, rõ ràng không nhìn thấy người nhưng Lê Vĩnh Thiên tin tưởng vững chắc không nghi ngờ gì. Mà sự thật chứng minh, Lê Vĩnh Thiên hoàn toàn có bản lĩnh để tự tin như thế.

Ngay lúc mọi người nghe Lê Vĩnh Thiên nói thì đột nhiên Đinh Điểu nhào về phía Hà Ngọc Vinh. Đương nhiên, ông ta muốn bất Hà Ngọc Vinh làm con tin.

Mặc dù Hà Ngọc Vinh đang suy nghĩ điều Lê Vĩnh Thiên nói nhưng làm một quân nhân thì phải luôn có sự cảnh giác.

Lúc tay phải của Đinh Điểu  bóp cổ cô ấy, cô ấy lắc mình tránh đi, sau đó dùng tay phải túm lấy Đinh Điểu đấm về phía bụng dưới của ông ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK