Mục lục
Một Thai Ba Bảo Papa Tổng Tài Siêu Hùng Mạnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 421: con đến đây đề gặp ai?

Ông hỏi: “Lam Lam, con nói cho cha nghe, rốt cuộc con sao vậy? Con đến đây để gặp ai?”

Khoảng thời gian này, tin tức của Lam Lam và Lục Hạo Thành, lây lan trên mạng, weibo cũng bạo lên rồi!

Không phải là ông không nhìn tháy, chỉ là, đối phương là Lục Hạo Thành, nên ông không nói gì?

Ông cũng có lòng tác hợp Lam Lam và Lục Hạo Thành thành một đôi.

Lam Hân mỉm cười: “cha, con……

“Lam Lam, đừng nói với cha là con không sao, cha đã tiếp xúc vô số người, đương nhiên có thể nhìn ra con không phải vì ngã nên mới khóc nhiều? Con nói cho cha nghe, con đã gặp ai?

Chúng ta bây giờ là một gia đình, Lam Lam, ta và mẹ con chính là chỗ dựa của con!”

Dịch Thiên Kỳ ngắt lời cô, mỗi câu nói đều đầy sự lo lắng.

Lam Hân lắng nghe bên tai, càng mang một tình yêu mạnh mẽ!

Sắc mặt Lam Hân ấm lại, đúng vậy, bây giờ cha và mẹ đều là chỗ dựa của côi Lam Hân từ từ cúi đầu và kể lại chuyện mình đã gặp Lục Dật Khal Dịch Thiên Kỳ nghe xong, toàn bộ khuôn mặt ảm đạm khủng khiếp!

Lam Hân chưa bao giờ thấy cha như vậy, đôi mắt cô hơi ngứa ran, bỗng nhiên thấy rằng khiến cho cha mẹ lo lắng, trong lòng cô rất khó chịu.

Trái tim cô bị tổn thương quá nặng nè, nên rất nhạy cảm với tất cả mọi chuyện!

“Hừ!” Dịch Thiên Kỳ hừ một tiếng, nói: “Lam Lam, thiết kế thời trang luôn là công việc mà con yêu thích, con cứ tiếp tục đi làm đi, Lục Dật Kha nếu ông ta dám làm bát cứ điều gì có hại với con, cha tuyệt đối sẽ không tha cho ông ta đâu!”

Lam Hân mỉm cười: “cha, được!”

Công việc này, cô thực sự sẽ không từ bỏ!

Dịch Thiên Kỳ nhìn rồi mỉm cười, ánh mắt của ông nhìn ra ngoài cửa sổ.

Suy nghĩ cũng dần dần kéo giãn ra, Lục Dật Kha, người đàn ông này, năm đó đã cướp đi hạnh phúc hơn hai mươi năm của ông!

Năm đó, ông vẫn còn là một công nhân xi măng không có gì, nhưng bỗng nhiên một ngày, gặp được người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời ông!

Chính là Thanh Thanh, Thanh Thanh lúc đó không hề chê ông, cũng không quan tâm ông có tiền hay không!

Hai người họ cứ như vậy, làm theo cảm xúc của chính họ, vô tình đã trở thành người yêu!

Tuy nhiên, bỗng một ngày, sự xuất hiện của Lục Dật Kha, đã phá vỡ giấc mơ của ông!

Cha mẹ Thanh Thanh ép Thanh Thanh phải kết hôn với Lục Dật Kha.

Mà ông lúc đó vẫn không có gì trong tay?

Vẫn là một chàng trai nghèo nàn, vì vậy ông đã chọn cách buông tay, không thể chịu đựng được người phụ nữ mình yêu đi theo mình chỉ có ba bữa ăn mỗi ngày.

Ông đã nhường người quý giá nhất của mình trên cuộc đời này cho Lục Dật Kha.

Tuy nhiên, Lục Dật Kha vốn không biết trân trọng Thanh Thanh.

Nhìn Thanh Thanh sống không tốt, ông lại đau lòng và hối hận!

Sau đó, tình cờ, ông và một người bạn ký hợp đồng xây dựng một công trường, từ thời điểm đó trở đi, cuộc sống của ông bắt đầu trở nên suôn sẻ!

Ông sau khi chịu qua bao khổ cực, cuối cùng cũng đã kiếm được số tiền đầu tiên trong cuộc đời mình.

Khi ông lấy số tiền này để đi tìm Thanh Thanh, thì phát hiện cô đã biến mắt, cô đã để lại hai đứa con của mình, biến mắt không tung tích!

Trong những năm sau đó, ông đã liều mạng kiếm tiền, tìm kiếm khắp mọi nơi tin tức của cô, cuối cùng cũng tìm thấy cô, nhưng cô đã bị thương khắp cơ thẻ, thậm chí mắt đi lý do để sống.

Ông đã âm thầm bảo vệ cô.

Cho dù cô ấy muốn kết hôn với mình hay không, ông đều không quan tâm, trong lòng ông chỉ có một suy nghĩ, người phụ nữ này là người phụ nữ ông sẽ bảo vệ cả cuộc đời của mình.

Góc miệng của Dịch Thiên Kỳ gợi lên nụ cười dịu dàng.

Bọn họ đã trở lại, có những chuyện cần phải đi đối mặt rồi!

“Lam Lam, cha có mẹ con, có các con, thật tốt!” Bỗng nhiên ông nói cảm xúc.

Lam Hân nghe xong, cũng mỉm cười ấm áp: “cha, con có cha và mẹ, cũng thật tốt!”

“Hữ hg. ” Dịch Thiên Kỳ cười hạnh phúc nói: “Lam Lam, cứ đi làm thêm một thời gian nữa, nếu như đi làm không vui, thì chúng ta đừng làm nữa.

Con thích thiết kế thời trang, cha sẽ mở cho con một công ty thời trang, để con có thể tự do thiết kế thời trang mà con thích.”

Lục Dật Kha rất cặn bã, nhưng Lục Hạo Thành lại là một người đàn ông tốt!

Lại là con trai của Thanh Thanh, ông rất vui khi tác hợp hai đứa nó thành một đôi!

Nếu không phải vì lý do này, thì con gái của Dịch Thiên Kỳ ông sẽ không phải chịu đựng khổ như thế này!

Lam Hân làm nũng: “Vâng, con nghe cha hết, đến lúc đó cha đừng có không nỡ móc tiền ra nha!”

“Ha:HD ko. ” Dịch Thiên Kỳ nghe xong, cười: “Lam Lam, trước đây cha không có gì, chỉ có tiền.

Bây giò cha đã có tất cả mọi thứ, tiền bạc cũng có rồi, tiền của ta không cho con gái ta xài, thì để cho ai xài chứ?”

Khi còn trẻ, ông rất nghèo, đã trải qua rất nhiều chuyện, tình người ấm lạnh, như thế nào ông cũng đã trải qual Lúc đó ông đã khát vọng có một gia đình!

Khát vọng tuổi trẻ, bây giờ cuối cùng cũng đã được mong muốn!

Đối với ông mà nói, không gì trân quý có thể so sánh bằng!

Lam Hân đến bệnh viện, mắt cá chân bị đứt dây chằng, không có vấn đề gì lớn, chỉ cần về nhà nghỉ ngơi là được.

Ánh đèn hoa lệ, Giang thành về đêm, nhà nhà đèn đèn, cực kỳ đẹp!

Bóng dáng dài của Lục Hạo Thành từ từ bước vào một nhà hàng cao cấp.

: Nhà hàng yên tĩnh, với sự xuất hiện của anh, đôi mắt của những người trong nhà hàng đều lần lượt hướng về anh.

Lục Hạo Thành nhắm mắt làm ngơ và bước vào phòng đã đặt trước.

Cao quý như anh, cho dù là ở đâu, thì đều là trung tâm của sự chú ý!

Một đêm không ngủ, sắc mặt anh trông hơi nhợt nhạt, anh bước vào phòng mà không có biểu cảm, Âu Cảnh Nghiêu đang ngồi nghịch điện thoại.

Thấy Lục Hạo Thành đến rồi, cũng chỉ ngước đầu lên nhìn anh một cái!

Lục Hạo Thành kéo ghế ngồi xuống, lạnh lùng nhìn Âu Cảnh Nghiêu, hỏi: “gọi món chưa?”

“Ừm! Sắp có rồi.” Âu Cảnh Nghiêu trả lời lại một câu.

Lục Hạo Thành nhìn anh ấy hỏi: “sao bỗng nhiên nhớ đến rồi gọi cho tôi vậy? Với lại còn đồng ý đi ăn với tôi nữa?”

Âu Cảnh Nghiêu luôn không thích đi ăn cùng anh.

Vì cả hai người họ đều biết rằng, cả hai người họ, sau vài câu nói thì không còn gì để nói nữa.

Áu Cảnh Nghiêu lúc này mới ngẳng đầu lên nhìn anh: “có việc!”

“Việc gì?” Lục Hạo Thành nghiêng người dựa lui sau ghé.

Buổi sáng không ăn gì, anh thật sự có chút đói.

“Ăn đã hãng nói!” Âu Cảnh Nghiêu nói, rồi lại cúi đầu nghịch điện thoại, anh ấy biết buổi sáng Lục Hạo Thành chưa ăn sáng.

Sau khi nói xong, đừng nói là ăn sáng, thậm chí bữa tối anh cũng nuốt không trôi.

“Cũng được, vừa hay tôi đang đói.” Lục Hạo Thành nói, anh cũng lấy điện thoại ra.

Nhìn vào WeChat, hôm nay anh tan ca, thì Lam Lam đã rời đi, những ngày này, cô tan ca đều rất sớm.

Âu Cảnh Nghiêu dường như biết anh muốn làm gì, nên nói: “Lục Hạo Thành, công việc làm xong rồi sao?”

Mộc Tử Hoành không có ở đây, khối lượng công việc của hai người họ đều tăng lên.

“Xong rồi!” Ánh mắt Lục Hạo Thành lạnh lùng nhìn anh, là một thư ký, ai có gan như anh ấy chứ, anh chuyển ca, anh ấy không những không thể nói, mà còn không thể hỏi.

Anh là một ông chủ cũng đủ chịu đựng đó.

Tuy nhiên, là một thư ký, Âu Cảnh Nghiêu thực sự khiến anh bớt lo lắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK