Mục lục
Một Thai Ba Bảo Papa Tổng Tài Siêu Hùng Mạnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 378 Luôn thấy cô gặp chuyện tôi tệ ngay trước mặt anh

Cố An An căm tức Lục Hạo Thành, mặc dù lần nào cũng có thể nghe thấy những lời xúc phạm từ anh, lần nào cô ta cũng không chịu nổi, nhưng bây giờ, cô ta không thể gả cho anh nữa.

Nếu đã vậy, hiện tại cô ta muốn thế nào thì làm thế ấy, không cần bận tâm Lục Hạo Thành nghĩ gì.

Ánh mắt đột nhiên trở nên âm lãnh hơn bao giờ hết: “Giám đốc Lục, mẹ tôi nói như thế nào cũng là trường bối của anh, hơn nữa, mấy năm nay, mẹ tôi đều chăm sóc, xem anh như con đẻ, đây là cách anh đối xử với mẹ sao?

Vì người phụ nữ sau lưng này, anh đã nhiều lần bất kính với mẹ tôi, người phụ nữ này còn quan trọng hơn mẹ tôi sao?

Trong thâm tâm, đây có phải là cách anh kính trọng mẹ tôi không? “

Cố An An chất vấn, cô ta biết Lục Hạo Thành đối với mình có lạnh lùng và căm hận, nên chỉ có thể lấy mẹ ra làm lá chắn, Lục Hạo Thành tuy ngoan độc, nhưng vẫn sẽ nhường nhịn mẹ mình, dù sao anh ta cũng thiếu nợ nhà họ Có.

Lục Hạo Thành nghe Có An An: chỉ trích, ánh mắt vẫn là lạnh lùng cao ngạo, “Tôi phải đối xử với Cố phu nhân như thế nào , không cần cô tới quản, cút ra ngoài.”

Lâm Mộng Nghi bị tiếng gầm của Lục Hạo Thành dần phục hồi tinh thần lại.

Bà ta liếc nhìn Cố An An, hôm nay cô lại đây, là có chuyện muốn nói với Hạo Thành.

Mà lúc này, Âu Cảnh Nghiêu vừa đi vệ sinh về, nghe tiếng Lục Hạo Thành rống giận, lập tức sải bước đi vào văn phòng.

Vừa thấy Cố An An cùng Lâm Mộng Nghi đang ở đây, cau mày nói lời xin lỗi: “Thật xin lỗi, vừa rồi đi vệ sinh .” Lời ít ý nhiều, làm cho Lục Hạo Thành đang muốn nỗi giận với anh cũng không thể mở lời.

Lâm Mộng Nghi nhìn thoáng qua Cố An An, nói: “An An, con đi ra ngoài trước, ta có chuyện muốn nói với A Thành.”

Cố An An không cam lòng gật đầu, rồi mới nghiêm mặt rời đi.

Nhưng chỉ đi được một đoạn, cô ta lại quay đầu lại nhìn thoáng qua Lam Hân đang đứng phía sau Lục Hạo Thành , thấy cô vẫn cúi đầu, cô ta vẫn rất nghi ngờ, lấy tính cách của Lục Hạo Thành không thể không có lý do gì tự nhiên lại che chở một người phụ nữ đã có con được, rốt cuộc là vì sao cô ta vẫn không hiểu được.Chậm rãi thu hồi ánh mắt, cô ta ngắng đầu, cao ngạo đi ra ngoài.

Âu Cảnh Nghiêu vừa thấy, cũng đi theo sau, nhưng vào lúc xoay người ánh mắt nhìn thoáng qua Lam Hân thật sâu.

Lâm Mộng Nghỉ nhìn thấy Lam Hân, tức giận nói: “Sao nào? Cô muốn tránh sau lưng A Thành cả đời sao?”

Lam Hân cắn chặt môi, chậm rãi đi ra từ phía sau Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành nhìn khuôn mặt sưng đỏ của cô mà đau khổ, anh lo lắng hỏi: “Lam Lam, em không sao chứ?”

Lam Hân nhìn anh, khẽ lắc đầu không nói lời nào, chậm rãi đi ra ngoài.

Lúc đi ngang qua Lâm Mộng Nghỉ cô hơi dừng lại, nhìn thoáng qua Lâm Mộng Nghỉ một chút mới đờ đẫn bước ra ngoài.

Bà ta nỗi giận nhìn Lục Hạo Thành, sốt sắng nói: “Hạo Thành, bác biết cháu vẫn muốn tìm ra Lam Lam, vẫn muốn lấy Lam Lam, nhưng mà Hạo Thành, cô ta không phải.Chúng ta đã tìm nó nhiều năm như vậy vẫn không có tin tức,cháu tỉnh táo một chút được không?

Cháu muốn tìm loại phụ nữ nào, bác không quản được, nhưng một người phụ nữ sinh con ngoài giá thú quấn lấy cháu dây dưa không dứt, cháu không thấy kỳ quái sao?”

Lam Hân vừa định đóng cửa, chợt nghe giọng nói giận dữ và giễu cợt của Lục Hạo Thành truyền đến.

PHa Ha Say, ” Tiếng cười của Lục Hạo Thành xen lẫn ưu thương, vẻ mặt đau xót nhìn Lâm Mộng Nghỉ: to phu nhân, đó là con gái bác, bác lại hy vọng cô ấy chết ư2?

Với suy nghĩ đó, nếu hiện tại cô ấy đang đứng trước mắt, bác cũng không thể nhận ra con gái mình, bởi vì, bác đã sớm từ bỏ Lam Lam từ lâu.

Người bỏ cuộc, nhưng Lục Hạo Thành tôi chưa từng từ bỏ.

Mặc kệ cô ây biên thành cái dạng gì, một ngày nào đó, cháu sẽ đem Lam Lam đến trước mặt bác, để bác nhìn xem, đứa con gái trong lòng mình vẫn nghĩ là đã chết, cô ấy vẫn sống tốt trên đời này.”

Trong phút chốc, Lục Hạo Thành thực sự muốn nói cho bà ta biết, con gái bà đang ở đây, xin đừng đối xử tàn nhẫn với con gái ruột của mình như vậy.

Mỗi lần muốn nói ra sự thật lại nghĩ tới Tần Ninh Trăn đáng sợ kia, anh lại không dám mở miệng. Anh không đủ can đảm để đánh mắt cô một lần nữa.

Nếu cô lại biến mắt, anh thực sự sẽ chết.

Sau khi nghe Lục Hạo Thành nói xong, Lam Hân nhìn anh thật sâu, nhìn anh đau đớn và ức chế, cô cắn chặt môi, cố nén giọt lệ xúc độc, chậm rãi bước ra ngoài.

Phòng làm việc bỗng trở nên lạnh lẽo và im lặng.

Trong đầu Lâm Mộng Nghi quanh quản lời buộc tội của Lục Hạo Thành , lòng bà ta cũng đau như dao cắt.

Căm tức nhìn Lục Hạo Thành, hỏi: “A Thành, cháu luôn miệng nói phải đợi Lam Lam trở về, cưới Lam Lam, vậy cháu cùng người phụ nữ chưa chồng bả có con kia ôm ôm ấp ấp là thế nào? Cháu làm vậy có xứng với Lam Lam không?

Có xứng đáng với sự chờ đợi bao năm nay không?”

Nghe Lâm Mộng Nghỉ chỉ trích, Lục Hạo Thành thống khổ, nhắm mắt, ngã ngồi trên sô pha.

Lam Lam giờ phút này nhát định buồn khổ và chua xót lắm.

Chết tiệt! !

Luôn nhìn thấy cô gặp chuyện không may dưới sự chứng kiến của mình.

Lâm Mộng Nghi muốn ngồi đối diện với Lục Hạo Thành , hôm nay bà ta qua đây, là có chuyện rất quan trọng muốn nói.

Nhưng vừa bước đến chợt nghe Lục Hạo Thành gầm nhẹ : “Đi ra ngoài!”

Giọng điệu lạnh như băng của Lục Hạo Thành khiến Lâm Mộng Nghi nháy mắt đứng hình, có chút không thể tin nhìn qua “Hạo Thành, cháu nhất định phải đối xử với ta như vậy sao ?”

Lục Hạo Thành nhắm mắt lại không nói lời nào, giờ phút này một câu cũng không muốn nói.

Lâm Mộng Nghỉ luôn hiểu tính khí của anh, biết nói gì bây giờ anh cũng nghe lọt, đành nén giận, nói: “Hạo Thành, ta biết hiện tại tâm trạng cháu không tốt, ta có chuyện muốn nói, chờ lúc cháu ổn định hơn ta lại qua.”

Lâm Mộng Nghỉ nói xong, nhìn anh một cái rồi xoay người rời đi.

Lục Hạo Thành giờ phút này vừa cô độc vừa đau khổ, anh biết, cô độc có thể khiến anh phát điên.Giờ phút này, mọi buồn vui, đau đớn, kiệt quệ, cay đắng đều giấu trong đáy lòng, chỉ một mình anh gánh chịu.

Mà Lam Hân, thì im lặng quay trở lại văn phòng, nhìn tin tức mà Cần Hi đã gửi cho cô, trong mắt cô dường như có điều gì đó khó tả, nặng trĩu và kiệt sức, thậm chí còn không muốn liếc thêm một cái.

Ninh Phi Phi ở đối diện cô, nhìn thấy mặt cô sưng đỏ, hơn nữa đã ngồi rất lâu rồi còn chưa nói chuyện , lo lắng hỏi: “Quản lý Lam, cô không sao chứ? Sắp đến giờ cơm trưa, chúng ta cùng đi ăn cơm đi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK