U Uyên Thiên Ma bị chọc giận, cũng bố trí một sát trận, đánh từ trong vực thẳm ra, ma mang đen nhánh, cực kỳ lạnh lẽo.
Đối với chuyện này, đại quân của Linh Vực đã có chuẩn bị từ sớm, bọn họ lập tức khởi động kết giới.
“Giết”. Thiên Ma tràn ra ngoài, mãnh liệt như thủy triều, đôi mắt của con nào cũng đỏ như máu, sát khí ngập trời, hung hãn khát máu.
Thật là một đại quân tu sĩ, trận trượng này cực kỳ khổng lồ.
Diêm Ma, Sở Linh, Minh Tuyệt, Bạch Chỉ và cường giả của Minh Giới đều đã từng thấy Thiên Ma, cho nên vô cùng thong dong, thần sắc không đổi.
Nhưng các tu sĩ ở Linh Vực đã có chút không thể bình tĩnh nổi.
Đặc biệt là các tu sĩ nhỏ yếu, nhìn thấy Thiên Ma hung nanh như thế, còn có sự khát máu hung hãn kia, lập tức cảm giác trong lòng đang run lên.
Rất nhiều tu sĩ lớn tuổi cũng như thế, tâm cảnh không thể nào bình tĩnh nổi.
Hai lần Thiên Ma xâm lấn, đều là đối kháng với kẻ địch như thế này sao? Còn có Đại Đế, chư thiên, làm sao có thể tồn tại được?
Trong lúc nhất thời, người ở Linh Vực đều kính sợ Diệp Thành, sự kính sợ này đã đạt đến cực điểm, hậu bối này trong hai lần bị chiến tranh Thiên Ma đã huyết tẩy, khiến cho nhóm người già xấu hổ, đám đời sau cũng không thể so sánh được.
Một đời diệt hai Đế, chiến tích nghịch thiên này trước giờ chưa có ai làm được, cũng nhất định hậu vô lai giả, thần thoại và truyền thuyết đều bất tử.
“Giết!”. Diệp Thành hùng hồn nói, là người đầu tiên giết ra, thân là chủ soái, phải làm gương cho binh sĩ, một kiếm chém đứt đầu Đại Thánh Thiên Ma, một cái phất tay đã quét sạch một khoảng.
Sự căm phẫn đối với Thiên Ma đã khắc sâu vào trong linh hồn từ lâu, nợ máu của anh linh Đại Sở, đến chết hắn cũng không thể quên được, giết đến mức điên cuồng.
Ở phía sau, Thanh Loan, Bạch Chủ, Sở Linh cũng chẳng theo thứ tự nào.
Trong cơ thể của ba người đều có Cực Đạo Đế Binh, nhưng thực lực có thể gần như ngang bằng với Chuẩn Đế.
Đặc biệt là Sở Linh, đã là chuẩn cấp Thánh Vương, có thêm Cực Đạo Đế Khí, có thể một chọi chín với Chuẩn Đế bình thường cũng không phải là nói chơi.
Thập Điện Diêm La cũng đủ hung mãnh, tuy không có Đế Binh thêm vào chiến lực, nhưng bản thân bọn họ cũng là Chuẩn Đế, vô cùng hung hãn, mười người một lúc là có thể nghiền nát mọi thứ, không ai có thể cản trở đường của bọn họ.
Các lão tổ của các thế lực lớn đều xung phong đi trước, như Thanh Loan lão tổ… Nhưng vị Chuẩn Đế sắp cạn thọ nguyên này đều là những người điên cuồng nhất.
Đây có lẽ là trận chiến cuối cùng trước khi chết, sớm đã nhìn thấu sinh tử, ở cực gần thăng hoa mà hạ màn, cũng không tệ.
Đại chiến nổ ra, đó là sự va chạm của hai ‘hải dương’ vào nhau, vừa mới tiếp xúc, đã lập tức hóa thành huyết vụ.
Không ngừng có người máu đẫm chư thiên, cũng không ngừng có người sát nhập vào trời cao, tre già măng mọc, đã là chiến tranh thì không có chuyện không ai bị thương.
Máu tươi nhiễm đỏ đất trời, máu chảy đầm đìa, tàn chi tán loạn, pháp khí tàn phá, hài cốt vỡ vụn có ở khắp trên trời dưới đất.
Bên trong vực sâu Vô Vọng, vẫn còn binh tướng Thiên Ma liều chết xung phong ra, giống như một đại dương, khoác áo giáp lạnh băng, cấm lấy vũ khí cổ xưa.
“Không thể nào, chuyện này không thể nào xảy ra được!”. Một bên của cuộc đại chiến truyền đến tiếng gào rống, giống như tiếng sấm, chấn động đến bầu trời, khiến Thiên Ma và tu sĩ ở gần đó đều bị chấn động, tiêu diệt.
Đó là một tên Thiên Ma có mái tóc màu máu, là một Chuẩn Đế, chiến lực còn lớn hơn cả Chuẩn Đế áo bạc ngày xưa, lúc này đang đấu chiến với Diệp Thành.
Nhưng trong mắt của lại tràn đầy sự khó tin, bởi vì gã này ngửi được sát khí đế từ trong cơ thể của Diệp Thành, đó là sát khí của Thiên Ma đại đế, chỉ có người diệt Đế mới có thể chân chính sở hữu được.
Nhưng Diệp Thành rõ ràng chỉ là một Thánh Nhân! Làm sao có thể đồ đế được, cho dù có Đế Binh hỗ trợ, cũng không thể ngăn cản được một kích của đế
Là do bọn họ đã ngủ rất lâu? Không biết ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, ngay cả đế cũng đã bị giết, bọn họ lại không hề hay biết chút gì.
“Còn dám làm chuyện riêng”. Diệp Thành hừ lạnh, trong nháy mắt đã lao đến bên cạnh gã.
Thiên Ma tóc đỏ biến sắc, lập tức lùi về phía sau, trong thời gian đó, cũng tạo ra một tấm khiên cổ xưa, che chắn ở trước người.
Diệp Thành không nói một lời, giơ kiếm lên chém, chém đứt đôi tấm khiên kia, thậm chí Thiên Ma tóc đỏ cũng bị ném ngang ra ngoài.
Còn chưa đợi gã đứng vững, kiếm của Diệp Thành đã lao đến, đây là Vạn Kiếm Phong Thần, tuyệt sát nhất kiếm, bẻ gãy nghiền nát.
Thiên Ma tóc đỏ lập tức Nguyên Thần xuất khiếu, ma khu bị một kiếm đâm thủng, gã sợ hãi, quay người bỏ chạy với đôi mắt đầy kinh hãi.
“Đi đâu?”, Diệp Thành đuổi theo, đế kiếm mang theo đế uy mênh mông cuồn cuộn, đi qua nơi nào, nơi đó của Thiên Ma đều bị nghiền nát thành tro bụi.
“Hộ giá, hộ giá”. Thiên Ma tóc đỏ vừa lui vừa gào rống, không ngừng đẩy Thiên Ma về hướng của Diệp Thành, gã lại đang lẩn trốn.
Thật rõ ràng, gã là một ma quân, có thân phận cực kỳ cao quý.
Bằng không thì cũng sẽ không kêu hộ giá, chỉ là không biết gã là ma quân nào dưới trướng của Thiên Ma Đại Đế, thậm chí còn nhát gan đến vậy.
“Trốn à?”, Diệp Thành cầm theo đế kiếm dính máu, đuổi theo gã suốt một đường, Thiên Ma đánh tới, không một ai có thể ngăn cản được hắn.