Bầu trời sao sáng ngời, mênh mông vô tận, sâu thẳm không đáy.
Bầu trời đêm đầy sao, yên tĩnh vắng lặng, không một tiếng động.
Thế nhưng sự yên tĩnh này lại bị phá vỡ bởi từng tiếng ầm ầm.
Nhìn ra xa đó là từng chiếc chiến xa cổ xưa chạy đến từ tận sâu tinh không, không biết chạy đến đâu.
Trên mỗi chiếc chiến xa đều cắm một lá cờ chiến, trên mỗi lá cờ đều có bốn chữ: Thiên Đình Đại Sở.
Có một thanh niên nghiêm nghị đứng trên một chiếc chiến xa cổ, đôi mắt như sao, tóc đen như thác, khí thế ngút trời.
Người đó là Tạ Vân, mặc bộ áo giáp, lưng đeo kiếm thần.
Bên cạnh hắn ta là Niệm Vi và Tiểu Ưng, cũng mặc áo giáp chiến, khí thế bức người nhìn chằm chằm phía xa.
Trên mỗi chiếc chiến xa ở phía sau họ đều có vài bóng người, đều mặc áo giáp, tay cầm giáo chiến, họ đều là người chuyển kiếp Đại Sơ, do hắn ta thống lĩnh.
“Thiên Đình Đại Sở!”, Tạ Vân nói, xen lẫn sức mạnh Nguyên Thần và sức mạnh tu vi lan ra khắp nơi.
“Thiên Đình Đại Sở!”, người chuyển kiếp cũng gầm lên từ tận linh hồn, như hàng vạn lôi đình vang khắp tinh không.
Tinh không chấn động, mỗi nơi mà những chiếc chiến xa này đi qua đều có người gia nhập, đều là người chuyển kiếp Đại Sở.
Bích Du cũng đến, hệt như tia tiên quang, mặt một bộ đồ chiến, lưng đeo kiếm tiên, phía sau cô ta cũng có người chuyển kiếp đi theo.
Hùng Nhị, Chu Ngạo, Hoa Vân, Nguyệt Trì Huân ngự kiếm bay đến từ tinh không, có rất nhiều người đi theo, nam mặc áo giáp chiến, nữ mặc đồ chiến, sát kiếm và giáo chiến đồng loạt xuất trận.
Man Hùng cũng đến, cưỡi trên mãn thú, tay cầm chiếc rìu chiến, dẫn theo bộ lạc Man tộc gia nhập vào chiến đội, ai nấy cũng đều hung hãn.
Tô Tâm Nhi, Hạo Thiên Thi Nguyệt, Lạc Hi cưỡi mây bay đến; Tần Vu, Vi Văn Trác lái chiến xa chạy theo; đám hậu bối Triệu Tử Vân, Thiếu Vũ, Cung Tiểu Thiên, Vương Bưu đi theo phía sau, rất nhiều người, hết nhóm này đến nhóm khác.
Tư Đồ Nam, Lâm Thi Họa, Long Nhất, Thượng Quan Hàn Nguyệt, Mộ Dung Diệu Tâm, Dạ Vô Tuyết cũng chạy đến.
Nhiếp Phong và Đoàn Ngự cùng nhau chạy đến, đều mặc áo giáp màu vàng, cũng có người đi theo phía sau, số lượng không thể đếm được.
Long Ngũ, Tiêu Phong, Phục Linh, Hoa Tư, Thượng Quan Ngọc Nhi, Đạo Chích đứng sừng sững trên phi kiếm của to lớn, đám người phía sau có thể che lấp cả bầu trời, cũng hòa mình vào đội quân Thiên Đình.
...
Người chuyển kiếp Đại Sở lần đầu tiên tụ lại với nhau sau ba trăm năm, mọi người đều nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào không thành tiếng.
Hơn ba trăm năm trước họ cùng sát cánh với nhau, chiến đấu đến chết ở quê hương Đại Sở để chống lại Thiên Ma, bảo vệ bá tánh.
Hơn ba trăm năm sau lại tụ lại lần nữa nhưng đã kiếp trước và đời sinh đã qua, những ký ức quý giá, đó là máu và nước mắt.
“Thiên Đình Đại Sở”, đây là tiếng hô hoán phát ra từ linh hồn qua ba trăm năm, chấn động khiến tinh không rung chuyển.
“Thiên Đình Đại Sở”, sau khi mấy người chuyển kiếp liên tục gia nhập, tiếng hô hoán này càng mạnh mẽ hơn.
Trận thế của họ cũng lớn mạnh hơn.
Đưa mắt nhìn tinh không, màn đêm đen kịt dày đặc, đại dương bao la, có người đạp lên phi kiếm, có người cưỡi mây đi, có người lái chiến xa, có người cưỡi linh thú, xôn xao cả một vùng tinh không và tinh vực.
Cả tinh không đều náo nhiệt, tinh vực xung quanh, trung tâm là Huyền Hoang Đại Lục đều vang lên tiếng gầm gừ, hô hoán.
“Đây… đây là làm gì thế, muốn… muốn đánh trận à?’, xung quanh tinh không đều ngạc nhiên, nhìn trận thế này mà lòng sợ hãi.
“Cho… Cho dù muốn đánh trận thì trận thế này cũng quá… quá lớn, ít nhất có hơn mười triệu tu sĩ”.
“Còn chỉ là một hướng, nghe nói tinh không bốn phía đều có, cộng lại chắc chắn cũng năm mươi triệu”.
“Thiên Đình Đại Sở là thế lực nào đấy, chưa từng nghe nói đến”.
“Kéo theo năm mươi triệu tu sĩ là muốn đánh ai đây? Đội quân như vậy ai mà đỡ được?”
“Khắp nơi đều có, chắc là chạy đến Huyền Hoang Đại Lục”, có tu sĩ lớn tuổi vuốt râu trầm giọng nói.
“Trận thế lớn như vậy, Huyền Hoang Đại Lục sắp có chuyện rồi à?”, Xích Dương Tử ở trong một tinh không nhíu chặt mày.
“Rõ ràng là Diệp Thành mà ông nói sắp có chuyện rồi!”, một thanh niên tóc bạc bên cạnh ông ta nhàn nhã nói.
“Vô Cực, ta ngửi thấy mùi không ổn”.
“Ta cũng thế”, thanh niên tóc bạc hít sâu một hơi, tiến đến trước chạy thẳng vào tinh không một hướng.
Cả tinh không đều rung chuyển, nhảy múa cùng âm thanh chấn động.
Chư Thiên Vạn Vực đều chấn động, đầy kinh hãi nhìn đội quân Thiên Định vẫn đang liên tục lớn mạnh thêm.
Các đại giáo lánh đời đều không dám lộ mặt ra ngoài, không có Đế Binh bảo vệ, không ai có thể đấu lại được với sự tấn công này.
Ai mà ngờ tinh không này còn ẩn chứa một lực lượng to lớn thế này, không dưới năm mươi triệu tu sĩ.
Ai mà ngờ lực lượng khiến họ kinh hãi từng đúc nên một tòa trường thành màu đỏ máu cho Vạn Vực trong sơn hà rộng lớn vào ba trăm năm trước.
Chư Thiên Vạn Vực, mỗi sinh linh đều nợ họ một mạng, chính họ đã bảo vệ bá tánh Vạn Vực.
Âm Minh Tinh, Thần Tướng đứng trên đỉnh núi, lẳng lặng nhìn tinh không như có thể nhìn xuyên qua làn sóng người lúc ẩn lúc hiện.
Bên dưới, một cổ quan tài đá vang lên tiếng ầm ầm, nắp quan tài nổ tung, một bóng người hùng vĩ bước ra, cả người toàn là tro bụi.
Đó là U Minh Diêm La Vương chuyển kiếp, cũng nghe được tiếng triệu hồi, mặc bộ áo giáp chiến cổ xưa, cầm giáo chiến cổ bước ra, gia nhập vào đội quân Thiên Đình.
Thần Tướng không nói gì, vẫn như một con rối, hai mắt trống rỗng, không có cảm xúc, lúc này lại vì tu sĩ Đại Sở mà lần đầu dao động, nhiễu loạn tâm yên tĩnh.
Vào tháng năm nào đó trong quá khứ, chính những sinh linh này đã đánh bại Thiên Ma, tạo nên một câu chuyện thần thoại bất tử.
“Tính thời gian thì cũng đã đến lúc Đại Sở quay về rồi”, Thần Tướng nhắm mắt lại, phảng phất như đã ngửi được khí tức của Chư Thiên Môn, đang đến gần với Chư Thiên Vạn Vực.
Câu nói “Thiên Đình Đại Sở” khiến Chư Thiên đều run lên, chấn động bầu trời vạn cổ như có sấm sét.
Đội quân Thiên Đình hùng mạnh, vô số tiền bối, rất nhiều hậu bối bày bố thành vô số trận, tinh không bao la đều được rải bằng phẳng.
Trải qua cuộc chiến đẫm máu của Thiên Ma, tà khí và sát khí của họ đã khắc sâu vào trong xương cốt vào hơn ba trăm năm trước.
Lần này, mục tiêu của họ là thánh địa tu sĩ của Chư Thiên Vạn Vực, muốn đòi công bằng cho Đại Sở, cũng đòi công bằng cho Hoàng đế Đại Sở.
Trên con đường này Diệp Thành gánh vác quá nhiều trách nhiệm, chiến đấu với Thiên Ma Đế, trả nợ máu cho Đại Sở, nhưng hắn lại đi một mình, một đường xuyên qua gió bụi, cô độc tịch mịch.
Chuyện hắn bị đè dưới núi Ngũ Chỉ, một trăm năm mới truyền khắp tinh không, đã dấy lên làn sóng lớn.
Thiên Đình Đại Sở tức giận, cách hơn một trăm năm lại đánh trống chiến đấu.
“Người anh em, bọn ta tới rồi!”, ở tinh không phía đông, mấy người Tạ Vân, Tư Đồ Nam, Hùng Nhị, Liễu Dật, Nhiếp Phong, Đoàn Ngự đều là nước mắt lưng tròng, sau lưng mang theo sát kiếm, tay cầm giáo chiến cũng ầm ầm lao đến.
“Diệp Thành, bọn ta đến rồi!”. Ở tinh không phía tây, mấy người Thượng Quan Hàn Nguyệt, Thượng Quan Ngọc Nhi, huyền nữ Lạc Hi, Bích Du, Lâm Thi Họa cũng rơm rớm nước mắt, mặc quân phục chiến, lưng đeo sát kiếm, ai cũng phong thái tao nhã, cũng đều như nữ hoàng.
“Thánh chủ, bọn ta đến rồi!”, ở tinh không phía nam, Long Đằng và Tiêu Thần cùng lái xe chạy đến, Đại Sở Hoàng Yên và Nam Minh Ngọc Thu đến cùng nhau, những người chuyển kiếp phía sau thủy triều dâng lên, khí thế tương liên, cuồn cuộn cả bầu trời bao la.
“Hoàng giả, bọn ta đến rồi!”, ở tinh không phía bắc, Quỳ Vũ Cương, Quỷ Vương, Yêu Vương đều mặc chiến giáp, tà khí ngút trời, bao phủ cả mọi tinh không.