Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sư… Sư điệt đã hiểu”, Thương Mộ lau mồ hôi lạnh rồi lại nhìn Diệp Thành: “Vậy chuyện này có cần bẩm báo cho điện chủ không ạ?”

Nhưng nói xong lời này ông ta lập tức hối hận, Diêm tôn đích thân đến phân các vậy chắc chắn là mang theo mệnh lệnh của điện chủ, lời này của ông ta rõ ràng là đang chất vấn sư thúc, nói thẳng ra là xúc phạm đến uy nghiêm của sư thúc.

Diệp Thành diễn thật sự rất giống, nghe câu hỏi này của Thương Mộ, hắn vẫn luôn giữ im lặng, chỉ lạnh lùng nhìn ông ta.

Một ánh mắt nói lên tất cả, đây chính là chỗ cao minh của Diệp Thành.

Sau khi im lặng, Diệp Thành từ tốn đứng dậy, đi từng bước ra ngoài, mỗi bước đi thân thể lại trở nên hư ảo một chút: “Đánh nhanh thắng nhanh, còn nữa, ta không muốn để họ biết chuyện này có liên quan đến Thị Huyết Điện”.

“Sư… Sư điệt quyết không phụ sứ mệnh”, Thương Mộ lật đật cung kính tiễn Diệp Thành đi.

Sau khi Diệp Thành đi, ông ta mới lau mồi hôi lạnh, cảm giác như vừa dạo chốn Quỷ môn quan.

“Các chủ, thật sự không cần bẩm báo ạ?”, bên cạnh có một ông lão áo tím nhìn Thương Mộ hỏi thử.

“Báo cái gì mà báo, muốn chết à?”, Thương Mộ lập tức mắng.

“Là… Là thuộc hạ ngu dốt”.

“Truyền lệnh xuống, tập hợp tất cả mọi người”.

Ở bên này, Diệp Thành đã đi thẳng tới toà thành cổ tiếp theo.

Cũng như lúc nãy, hắn lặp lại chiêu cũ, hù doạ người trong phân các của Thị Huyết Điện sợ hãi, sửng sốt một phen.

Tiếp theo hắn đi hết toà thành này tới toà thành khác, diễn hết vở kịch này tới vở kịch khác.

Nhưng lần này hắn toàn làm chuyện lớn khuấy động phong ba.

Đến khi màn đêm buông xuống, hắn mới dừng lại trong một ngọn núi sâu, cởi bỏ chiếc áo khoác nguỵ trang một cách tiêu sái.

Hôm nay hắn đã đến hơn mười phân các của Thị Huyết Điện, lực lượng hắn kêu gọi cũng đã đủ mạnh, có bọn họ âm thầm đổ dầu vào lửa, chắc chắn sẽ khiến Thị Huyết Điện và các thế lực lớn ở Bắc Sở không rảnh để lo chuyện khác trong thời gian ngắn.

Mặc dù hắn rất muốn đi dạo một vòng quanh các phân điện lớn và những phân các của Thị Huyết Điện ở những thành cổ khác, nhưng vì vấn đề an toàn, hắn vẫn quyết định đuổi theo Hạo Thiên thế gia trước, vì Thị Huyết Thần Ảnh có thể tìm ra tung tích của họ bất cứ lúc nào.

“Chuyện ở đây giao cho các ngươi”, Diệp Thành hít sâu một hơi rồi xoay người biến mất.

Lúc này, trên đỉnh một ngọn núi rộng lớn, Huyết Khung - điện chủ phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện xuất hiện.

“Điện chủ”, thấy Huyết Khung trở về, mấy đại thống lĩnh vội vây quanh: “Thế nào rồi ạ?”

“Còn có thể thế nào”, Huyết Khung xanh mặt, tức không có chỗ trút, kế hoạch vốn đang rất tốt, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì ông ta có thể ngồi lên vị trí điện chủ Thị Huyết Điện, nhưng Thị Huyết Diêm La vẫn đang sống sờ sờ, lần này về chẳng những ước mơ không thành hiện thực mà còn bị mắng té tát.

Huyết Khung buồn bực, kể từ khi nhận lệnh tiêu diệt Hạo Thiên thế gia, ông ta liên tiếp gặp chuyện xui xẻo, muốn ngăn cũng không ngăn nổi.

Thấy vẻ mặt chán chường của Huyết Khung, các thống lĩnh rất ăn ý ngậm miệng, thầm nghĩ lần này điện chủ của bọn họ xui xẻo thật.

“Thông báo tiếp tục tìm cho ta”, đến một lúc nào đó, Huyết Khung mới chợt quát lên.

Bây giờ mọi ảo tưởng của ông ta đều đã tan vỡ, tất cả lại trở về điểm xuất phát, nếu ông ta không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ không chỉ đơn giản là mất chức điện chủ, chưa biết chừng còn mất luôn cả đầu.

“Điện chủ, có lời này thuộc hạ không biết có nên nói không”, một thống lĩnh nhỏ giọng hỏi.

“Đã lúc nào rồi mà còn ấp úng, nói!”, Huyết Khung quát.

“Có phải chúng ta tìm sai hướng rồi không?”, thống lĩnh đó cắn răng nói ra.

“Ý ngươi là gì?”

“Thuộc hạ đoán có lẽ họ đã đi vòng qua thế giới phàm trần”.

“Não ngươi úng nước hay não Hạo Thiên thế gia úng nước hả?”, Huyết Khung chửi to: “Thế giới phàm trần không có truyền tống trận, nếu đi đường vòng tới đó biết bao giờ họ mới về được Nam Sở? Ăn no rửng mỡ à?”

“Điện chủ, tam thống lĩnh nói cũng không phải không có lý”, một thống lĩnh khác vội trải tấm bản đồ cực lớn ra, liên tiếp chỉ vào một vài nơi bên trên: “Thị Huyết Thần Ảnh canh giữ ở truyền tống trận thông đến các thành cổ lớn ở Nam Sở nhưng không thấy tung tích của Hạo Thiên thế gia, bao nhiêu người như vậy mà lại như bỗng dưng biến mất, điện chủ không thấy kỳ lạ sao?”

“Nói trọng điểm”, Huyết Khung hít một hơi thật sâu.

“Trọng điểm là bọn họ cố ý đi vòng để tránh những nơi tập trung tu sĩ, cũng tức là những thành cổ có truyền tống trận”, thống lĩnh đó nói ngay: “Hạo Thiên thế gia có bao nhiêu người, truyền tống trận của thành cổ thông thường không thể dịch chuyển, đương nhiên họ cũng hiểu đạo lý này, lại thêm mục tiêu quá lớn, họ có đủ lý do để tránh những thành cổ tập trung tu sĩ”.

Nghe xong, Huyết Khung không khỏi nheo mắt, ông ta nóng giận mất khôn, bây giờ nghĩ lại chính vì không bình thường nên mới càng có khả năng này.

“Họ không dám công khai nên nhất định sẽ chọn nơi ít người để đi”, khi Huyết Khung đang trầm ngâm thì một thống lĩnh khác lại nói: “Tính thời gian thì chắc lúc này họ vẫn đang ở thế giới tu sĩ, hơn nữa đã rất gần với thế giới phàm trần rồi”.

“Có lẽ mục đích của họ không phải đi vòng qua thế giới phàm trần mà là trốn nhờ ở thế giới đó”, một thống lĩnh suy tính: “Chờ sóng gió qua đi rồi lại lén trở về thế giới tu sĩ, sau đó mượn truyền tống trận để về Nam Sở theo từng đợt, dù thế nào mục tiêu của họ khả năng cao là thế giới phàm trần”.

Lần này, mắt Huyết Khung càng nheo lại nhiều hơn, trong mắt còn loé lên tia sáng lạnh lùng sắc bén: “Hạo Thiên Huyền Chấn, ta thật sự đã coi thường ông, không ngờ ông lại chơi chiêu này với ta”.

“Biên giới của thế giới phàm trần gần Bắc Chấn Thương Nguyên nhất là ở đâu?”, Huyết Khung lập tức hỏi.

“Là một ngọn núi dài tám mươi dặm”, thống lĩnh nọ chỉ vào một điểm trên bản đồ: “Chính là chỗ này, núi Hoàng Tuyền”.

“Núi Hoàng Tuyền à? Cái tên hay lắm”, khuôn mặt Huyết Khung thoáng chốc trở nên hung dữ, trong mắt còn ánh lên tia sáng tàn độc: “Truyền lệnh toàn bộ quân đội xuất phát về núi Hoàng Tuyền, lần này bản điện chủ sẽ ôm cây đợi thỏ, để núi Hoàng Tuyền trở thành đường đến Hoàng Tuyền của Hạo Thiên thế gia đi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK