So với bọn họ khi còn trẻ, làm sao mà xuất sắc được như vậy.
Trận đại chiến này chấn động lòng người, đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Triệu Vân và Minh Tuyệt sóng vai nhau cùng rời đi, trò chuyện cười đùa, mỗi người mang một vò rượu, khó mà quen nhau, không đánh nhau thì không quen biết.
Buổi biểu diễn đã kết thúc, khán giả cũng rời đi, vẫn chưa đủ vui.
Minh giới mấy ngày nay xảy ra chuyện gì, xuất hiện một yêu nghiệt chưa tính, bây giờ lại xuất hiện một yêu nghiệt nữa, ai nấy cũng đều khiến mọi người chấn động.
Chưa biết chừng, vài ngày nữa sẽ lại xuất hiện một người càng đáng sợ hơn, đến lúc đó, âm tào địa phủ mới thực sự náo nhiệt.
“Ta đã nói rồi mà! Minh Tuyệt không được”. Diệp Thành cười nói.
“Thực sự không nghĩ đến”. Sở Linh thở dài, không ngừng chặc lưỡi.
“Đây, tiền mừng”. Cửu Đại Minh Tướng tụ tập lại với nhau, mỗi người lấy ra một túi đựng đồ nhét vào trong ngực Diệp Thành.
Còn đồ bên trong những túi đồ này, đều là bảo bối, là đặc sản của điện thứ nhất, nói đến dược tính thì không hề tầm thường.
“Ăn nhiều có hại cho sức khỏe, chú ý cơ thể nhé”. Cửu Minh Tướng rời đi rồi, trước khi rời đi còn ý vị thâm trường vỗ vai Diệp Thành.
“Thật là con mẹ nó vui vẻ”. Diệp Thành mở từng cái túi ra, nhận hết mà không nói câu nào, nhưng khóe miệng lại giật giật.
Đùa gì thế, cơ thể của ta rất khỏe mạnh, có cần dùng đến thuốc kích dục đâu chứ?
Hơn nữa Sở Linh trong bụng còn có em bé, không thể làm bừa, tuy rằng không biết cha ruột của nó là ai nhưng vẫn phải bình tĩnh.
Nghĩ đến cha ruột của đứa bé, Diệp Thành càng cảm thấy đau lòng không thôi.
Đáng tiếc cho đến bây giờ hắn vẫn không biết tên khốn đó là ai, nếu biết, nhất định sẽ đem hắn ta ra ngoài đánh chết.
Ở bên này, khuôn mặt của Sở Linh Nhi đã đỏ bừng.
Có vẻ như hiểu rất rõ Cửu Đại Minh Tướng, cho nên biết tính cách của bọn họ .
Chín người bọn họ thích tặng đồ cho người khác, từng bao từng bao một, còn gọi một cái tên mĩ miều là đặc sản nhưng thực chất lại là thuốc kích dục.
“Chúng ta, đi đâu!”, Sở Linh lén nhìn Diệp Thành.
“Đi Giới Minh Sơn trước đi”. Diệp Thành mỉm cười, một bước lên trời.
Sở Linh ôn nhu cười, để cho Diệp Thành kéo nàng, hắn đi đâu, nàng liền đi theo đó, người thế gian gọi là, phu xướng phụ tùy mà!
Không lâu sau, Giới Minh Sơn, hai người lần lượt từ trên trời bước xuống.
Diệp Thành tiến lên trước, cúi đầu chắp tay, dùng thần thức gọi Đế Hoang.
Nếu đem Sở Linh ra khỏi cầu Nại Hà là một khảo nghiệm, Diệp Thành cho rằng mình đã thành công, đến tìm Đế Hoang để giải phong ấn.
Nhưng mà, lời gọi của hắn, Giới Minh Sơn không hề có một chút phản hồi nào.
Kết giới vẫn còn đó, là do Đế Hoang bố trí, lần trước còn có Bạch Chỉ đi ra, nhưng lần này ngay cả Bạch Chỉ cũng không thấy bóng dáng.
Diệp Thành cau mày, không biết Đế Hoang đang làm gì, rõ ràng biết quan hệ của hắn với Sở Linh, nhưng lại lựa chọn không phá bỏ phong ấn cho nàng.
Sở Linh cũng nghi ngờ, cũng biết Giới Minh Sơn là nơi như thế nào, đây là ngọn núi Đế Hoang tu luyện cũng là một biểu tượng của Minh Giới.
“Về nhà”. Diệp Thành bất đắc dĩ lắc đầu, kéo Sở Linh đi xuyên qua bầu trời, đi thẳng đến quỷ thành, đó là nhà.
Vừa bước vào quỷ thành, bọn họ tay nắm tay đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Dù nhìn từ góc độ nào đều rất xứng đôi, là tướng phu thê trời sinh.